Thứ Ba, 16 tháng 4, 2013

Liên Kết . . . Sự Kiện . . .




Đất nước những tháng năm thật buồn

Nguyễn Khoa Điềm
images640364_Nha_tho_Nguyen_Khoa_Diem_Toi_song_cung_nguoi__chet_vi_nguoi_phunutoday.vn_1NQL: Mình vừa nhận được thơ bác NKĐ gửi cho, tác giả của những vần thơ về Đất nước cháy bỏng năm xưa lại ngậm ngùi nghĩ về Đất nước hôm nay. Đọc bài thơ “Đất nước những tháng năm thật buồn” của bác NKĐ gửi cho, mình bất chợt nhớ đôi câu thơ của bác NKĐ: Ta đã đi qua những năm tháng không ngờ/ vô tư quá để bây giờ xao xuyến... tự nhiên thấy cay cay đầu sống mũi.
Đất nước những năm thật buồn
Nửa đêm ngồi dậy hút thuốc vặt
Lần mò trên trang mạng tìm một tin lành
Như kẻ khát nước qua sa mạc
Chung quanh yên ắng cả
Ngoài đường nhựa vắng tiếng xe lại qua
Người giàu, người nghèo đều ngủ
Cả bầy ve vừa lột xác

Sao mình thức ?
Sao mình mải mê đeo đuổi một ngày mai tốt lành ?

Bây giờ lá cờ trên Cột cờ Đại Nội
Có còn bay trong đêm
Sớm mai còn giữ được màu đỏ ?
Bây giờ con cá hanh còn bơi trên sông vắng
Mong gặp một con cá hanh khác ?
Bao giờ buổi sáng, buổi chiều nhìn ra đường
Thấy mọi người nhẹ nhàng, vui tươi
Ấm áp ly cà phê sớm
Các bà các cô khỏe mạnh yêu đời
Hớn hở tập thể dục
Bao giờ giọt nước mắt chảy xuống má
Không phải gạt vội vì xấu hổ
Ngước mắt, tin yêu mọi người

Ai sẽ nắm vận mệnh chúng ta
Trong không gian đầy sợ hãi ?
Những cây thông trên núi Ngự Bình thấp thoáng ngọn nến xanh
Đời đời an ủi
Cho người đã khuất và người sống hôm nay …
 22.4.2013


Khấu đầu em lạy anh: hòn đá!


Bái Thạch Vi Huynh ( vần Đá)
daLinh khí đất trời, lạy anh là đá
Đích thị chủ mưu ấy Bộ văn hóa

 Tôi mua anh về, mài mài cạ cạ
Mực tàu pha sơn, bôi bôi xóa xóa
Hán Phạn tùm lum, chú phù đủ cả
 Chích chích chi chi, trào triết âu á

 Tôi khiêng anh lên
 Yểm vào đền cả.
 Úm ba la hồng, om ma ni phạ.

Anh nay yểm ở ngôi cao, trấn tận cội nguồn đấy nhá.
 Quốc sự dân sinh trăm miền đủ cả.

 Mà xem
Trấn rồi yểm xong muôn nơi tá hỏa.

 Nghìn năm Thăng Long hào khí ngất trời, đùng một cái dàn pháo hoa tóe lả, người chết người bị thương đủ cả, cứu hỏa cứu thương nháo nhác chạy lung tung.

 Muôn thủa Hồng Lam lụt lội mênh mông, sấy bốn bánh xe đường dài ngập chìm, ai mất ai trôi sông tang thương, thơ lặn thợ bơi bì bõm tìm vất vả.

 Nóc Đông Dương bô xít Tân Rai, bán cho ai mà họp xuống họp lên, khởi khởi công công, lở loét môi sinh đào đào phá phá.
 Nguồn Trà Mi thủy tai Đất Quảng, ngăn một dòng mà động trên động dưới, lở lở rung rung.

Vi-na-sin chìm nghỉm bể tham quan
 Vi -na-lai tan tành cầu cướp phá.

 Chứng khoán sàn thê thảm rớt không phanh
 Bất động sản cỏ trùm như đắp mả.

 Lập huyện Tam Sa lũ Tàu chiếm Biển Đông
Cướp đất Cống Rộc quan nha dùng đạn nhả.

 Dân như con sâu cái kiến, luôn năm đi rồng rắn biểu tình
 Quan như ông hổ ông hùm, mút mùa họp chó dê cắn nhá.

 Doanh nghiệp bể như là bong bóng, công nhân ra đê gạt tép vơ bèo.
 Xã hội tan quá thể bầy đàn, cướp giật xuống đường đâm quen hiếp lạ.

 Cháu ngoan Bác Hồ thành thanh nữ, gả nước ngoài như chọn chó chọn trâu.
 Nghệ sĩ ưu tú về già tom, ăn lạc rang tựa ở tù ở vả.

 Bùa hỡi là bùa!
 Đá ơi là đá.
 Xoen xoét nó vừa vừa, tiền đầy túi còn nhe nanh cải mả.

 Ngẫm thay buôn thánh bán thần, Đảng Mác Lê khoa học khoa hành mà chúng nó làm ăn như thế hả!!!
Khấu đầu em lạy anh: hòn đá.
Cảm ơn Hoàng Lê gửi cho bài này, không rõ của ai





Một tài năng hùng biện


Clip mang tên “Sự trăn trở của một kẻ lười biếng” đang gây sốc và lan truyền với tốc độ chóng mặt trên cộng đồng mạng. Một bạn trẻ được giới thiệu là học sinh lớp 12 đã bóc trần nhiều vấn đề nhức nhối gan ruột của nền giáo dục hiện tại qua bài diễn thuyết đặc biệt dài hơn 1 tiếng khá dí dỏm, hình tượng và thu hút. (Theo TDN)
Mình thấy khả năng hùng biện của cậu bé là rất đặc biệt. Chắc chắn đây là một tài năng hùng biện, hi hi





Bài ca đổi tiền


Nhớ ngày đổi tiền năm 1985
Thanh Thảo
questionđó là bài ca bất ngờ nhất
của nhà thơ Tố Hữu
tặng đất nước mình
là sau này nghe người ta nói vậy

còn ngày đổi tiền
tôi hớn hở
mình tiền đâu mà đổi
thôi thì uống bia suốt ngày với đạo diễn Trần Cương và ca sĩ Duy Khánh
dĩ nhiên, tiền Duy Khánh
hát mấy đêm ở Qui Nhơn
đổi hết thành bia chai Sài Gòn

mấy anh em nâng ly
không biết mừng cái gì

đổi tiền, nghe chi chi
đổi tiền, nghe cú rúc
đổi tiền, nghe ai khóc
đổi tiền, sao mình cười ?

thì ra cái anh vừa nghèo vừa ngu
bao giờ cũng sướng
lắm người trắng tay, hết cơ nghiệp
còn anh, cứ như không !

nói như Mark, anh “chỉ mất xích xiềng”
mà xiềng xích, ai muốn giữ!
tiền cũ, là xiềng xích cũ
tiền mới, là xiềng xích mới



nghe leng keng
rổn rảng tiền xu( của Thúy)
xủng xoảng xích xiềng( của Mark)
âm u cú rúc ( của Ruồi)

bài hát này nên tặng tôi
tặng anh
hay tặng ruồi ?
 16/04/2013
ImageHandler.ashx
Tác giả gửi Quê Choa







Cứu nợ bất động sản, đổi tên nước và đổi tiền?


laisuat-nhaNqL: He he nghe Cầu Nhật Tân bình cũng có lý!
Hiện, trái đắng bất động sản trôn vùi hàng trăm tỉ USD đang mắc kẹt. Chính quyền nuốt không nổi, nhổ ra cũng không xong. Loay hoay mãi không tìm đâu ra nguồn lực để giải cứu. Vốn liếng quốc gia có bao nhiêu đã bị quan chức phóng tay ném hết vào canh bạc bất động sản rồi. Không lẽ giải thể hết các ngân hàng? Kiều hối thì giảm mạnh, phân tán. Vốn FDI nước ngoài thì không mặn mà ở lại Việt Nam nữa mà di cư sang các nước có nhiều thuận lợi hơn. Vốn vay ODA thì hiện chỉ còn Nhật là hào phóng hơn cả nhưng hầu hết vốn vay Nhật đều được ném vào xây dựng hạ tầng mà không vào sản xuất, hơn nữa vốn vay Nhật chỉ giải quyết hàng & công nghệ tồn kho của Nhật nên hiệu quả vốn rất thấp… Cán cân thanh toán quốc gia ngày càng mất thăng bằng chổng phộc lên trời.
Để bù lại, thuế phí thi nhau tăng. Những con số tăng trưởng, GDP đầy ấn tượng được các nhà ảo thuật vẽ ra rất tài tình như thể ta đang rầm rập tiến mạnh, tiến chắc và đã với được một tay tới chủ nghĩa xã hội. Tuy nhiên, một thực tế ai cũng nhìn thấy là sản xuất cả nước đang ngày càng đình đốn. Doanh nghiệp thi nhau phá sản, giải thể. Thất nghiệp tràn lan. Đồng vốn là dòng máu nuôi sống nền sản xuất quốc gia đã bị các vòi bạch tuộc bằng nhiều thủ đoạn khác nhau chích ra qua hệ thống ngân hàng và chảy hết vào khối u bất động sản.
Tổng dư nợ bất động sản hiện ở mức khoảng trên 160 tỉ USD.
Một quan chức Học viện Hành chính quốc gia Hồ Chí Minh đang buôn 10 biệt thự tại khu đô thị CIPUTRA (Hà Nội) tiết lộ: ông “ôm” 10 em này với tổng mức đầu tư gần 400 tỉ. Lúc giá bất động sản đang ở đỉnh, đã có người trả 60 tỉ/1 em. Ông bảo cho xuất chuồng với giá đó vẫn chưa đủ bù chi phí bôi trơn. Định bụng chờ thị trường lên đỉnh mới 70 tỉ/em thì cho các em lên đường kiếm tí lãi nhằm đầu tư để thằng con lớn qua Canada lập hậu cứ. Nào ngờ, thị trường xuống dốc không phanh, hết đáy nọ đến đáy kia mà chưa thấy gượng lên. Được hỏi lấy đâu ra nhiều tiền vậy thì ông cho biết đều được “anh em” thương tình, tạo điều kiện vay ngân hàng dưới dạng dự án sản xuất. Với mức hoa hồng khá cao 35% khoản vay, các quan chức ngân hàng sẽ giúp lập dự án sản xuất khống để hợp thức việc vay vốn đầu tư vào bất động sản. Đó là chưa kể nhiều chi phí lo lót khác.
Thỉnh thoảng ông ve ve con CAMRY biển 80 lượn qua lượn lại mấy biệt thự. Tiếp chuyện, ông thở dài đánh sượt nói: ước gì đổi tiền 10 ăn 1 như năm 1985 thì hay biết mấy. Ông ao ước điều này 1 thì quan chức chóp bu đang ước 100 lần bởi nhiều vị hiện  không những ôm 10 em đâu mà hàng
trăm em, thâm chí cả khu đô thị. Tất cả đều đầu tư bằng tiền nhà nước, mà tiền nhà nước là của dân.
Vừa rồi bỗng nhiên lại gióng giả đổi tên nước. Chắc chắn mấy ông quan không thương dân đến mức bỗng chốc nghiêm túc bàn việc giao nộp quyền lực vào tay dân đâu. Lại mưu mô gì đây thôi. Không chừng gióng lên thế, tiện thể đổi luôn tiền (10 ăn 1) cho phù hợp với tên nước mới sẽ in trên đồng tiền. Đó là cách nhanh nhất xí xóa được món nợ bất động sản hiện nay.






Đừng tưởng!


30208985_anhdep612075Đừng tưởng cứ núi là cao
Cứ sông là chảy, cứ ao là tù
Đừng tưởng cứ dưới là ngu
Cứ trên là sáng cứ tu là hiền
Đừng tưởng cứ đẹp là tiên
Cứ nhiều là được cứ tiền là xong
Đừng tưởng không nói là câm
Không nghe là điếc không trông là mù

Đừng tưởng cứ trọc là sư
Cứ vâng là chịu cứ ừ là ngoan
Đừng tưởng có của đã sang
Cứ im lặng tưởng là vàng nguyên cây
Đừng tưởng cứ uống là say
Cứ chân là bước cứ tay là sờ
Đừng tưởng cứ đợi là chờ
Cứ âm là nhạc cứ thơ là vần
Đừng tưởng cứ mới là tân
Cứ hứa là chắc cứ ân là tình

Đừng tưởng cứ thấp là khinh
Cứ chùa là tĩnh cứ đình là to
Cứ già là hết hồ đồ
Cứ trẻ là chẳng âu lo buồn phiền
Đừng tưởng cứ quyết là nên
Cứ mạnh là thắng cứ mềm là thua
Dưa vàng đừng tưởng đã chua
Sấm rền đừng tưởng sắp mưa ngập trời
Khi vui đừng tưởng chỉ cười
Lúc buồn đừng tưởng chỉ ngồi khóc than

*** *** *** *** ***


Đừng tưởng cứ nốc là say
Cứ hứa là thật, cứ tay là cầm
Đừng tưởng cứ giặc – ngoại xâm
Cứ bè là bạn, cứ dân là lành
Đừng tưởng cứ trời là xanh
Cứ đất và nước là thành quê hương
*** *** *** *** ***

Đừng tưởng cứ lớn là khôn
Cứ bé là dại, cứ hôn… là chồng
Đừng tưởng chẳng có thì không
Chẳng trai thì gái, chẳng ông thì bà
Đừng tưởng chẳng gần thì xa
Chẳng ta thì địch, chẳng ma thì người
Đừng tưởng chẳng khóc thì cười
Chẳng lên thì xuống, chẳng ngồi thì đi
Đừng tưởng sau nhất là nhì
Gần quan là tướng, gần suy là hèn
Đừng tưởng cứ sáng là đèn
Cứ đỏ là chín, cứ đen là thường

Đừng tưởng cứ đẹp là thương
Cứ xấu là ghét, cứ vương là tình
Đừng tưởng cứ ghế là vinh
Cứ tiền là mạnh, cứ dinh là bền
Đừng tưởng cứ cố là lên
Cứ lỳ là chắc, cứ bên là gần
Đừng tưởng cứ đều là cân
Cứ đông là đủ, cứ ân là nhờ
Đừng tưởng cứ vần là thơ
Cứ âm là nhạc, cứ tờ là tranh
Đừng tưởng cứ vội thì nhanh
Cứ tranh là được, cứ giành thì hơn
Đừng tưởng giàu hết cô đơn
Cao sang hết ốm, tham gian hết nghèo

*** *** *** *** ***


Đừng tưởng cứ bến là neo
Cứ suối là lội, cứ đèo là qua
Đừng tưởng chồng mẹ là cha
Cứ khóc là khổ cứ la là phiền
Đừng tưởng cứ hét là điên
Cứ làm là sẽ có tiền đến ngay
Đừng tưởng cứ rượu là say
Cứ gió là sẽ tung bay cánh diều
Đừng tưởng tỏ tình là yêu
Cứ thơ ngọt nhạt là chiều tương tư
*** *** *** *** ***

Đừng tưởng đi là sẽ chơi
Lang thang dạo phố vào nơi hư người
Đừng tưởng vui thì sẽ cười
Đôi hàng nước mắt lệ rơi đầm đìa
Đừng tưởng cứ mực là bia
Bút sa gà chết nhân chia cộng trừ…
Đừng tưởng cứ gió là mưa
Bao nhiêu khô khát trong trưa nắng hè
Đừng tưởng cứ hạ là ve
Sân trường vắng quá ai khe khẽ buồn…
Đừng tưởng thu là lá tuôn
Bao nhiêu khao khát con đường tình yêu.

Đừng tưởng cứ thích là yêu
Nhiều khi nhầm tưởng bao điều chẳng hay
Đừng tưởng tình chẳng lung lay
Chỉ một giấc ngủ, chẳng may … có bầu.
Đừng tưởng cứ cầu là hên,
Nhiều khi gặp hạn, ngồi rên một mình.
Đừng tưởng vua là anh minh,
Nhiều thằng khốn nạn, dân tình lầm than.
Đừng tưởng tìm bạn tri âm,
Là sẽ có kẻ mạn đàm suốt đêm.
Đừng tưởng đời mãi êm đềm,
Nhiều khi dậy sóng, khó kềm bản thân.

Đừng tưởng cười nói ân cần,
Nhiều khi hiểm độc, dần người tan xương.
Đừng tưởng trong lưỡi có đường
Nói lời ngon ngọt mười phương chết người
Đừng tưởng cứ chọc là cười
Nhiều khi nói móc biết cười làm sao
Đừng tưởng khó nhọc gian lao
Vượt qua thử thách tự hào lắm thay
Đừng tưởng cứ giỏi là hay
Nhiều khi thất bại đắng cay muôn phần
Đừng tưởng cứ quỳnh là thơm
Nhìn đi nhìn lại hóa ra cúc quỳ
Đừng tưởng mưa gió ầm ì
Ngày thì đã hết trời dần về đêm
Đừng tưởng nắng gió êm đềm
Là đời tươi sáng hóa ra đường cùng
Đừng tưởng góp sức là chung
Chỉ là lợi dụng lòng tin của người
Đừng tưởng cứ tiến là lên
Cứ lui là xuống, cứ yên là mằn

Đừng tưởng rằm sẽ có trăng
Trời giăng mây xám mà lên đỉnh đầu
Đừng tưởng cứ khóc là sầu
Nhiều khi nhỏ lệ mà vui trong lòng
Đừng tưởng cứ nước là trong
Cứ than là hắc, cứ sao là vàng
Đừng tưởng cứ củi là than
Cứ quan là có, cứ dân là nghèo
Đừng tưởng cứ khúc là eo
Cứ lúc là mạc, cứ sang là giầu
Đừng tưởng cứ thế là khôn!
Nhiều thằng khốn nạn còn hơn cả mình
Đừng tưởng lời nói là tiền
Có khi là những oán hận chưa tan
Đừng tưởng dưới đất có vàng
Vàng đâu chả thấy phí tan cuộc đời
*** *** *** *** ***


Đừng tưởng cứ nghèo là hèn
Cứ sang là trọng, cứ tiền là xong.
Đừng tưởng quan chức là rồng,
Đừng tưởng dân chúng là không biết gì.
Đời người lục thịnh, lúc suy
Lúc khỏe, lúc yếu, lúc đi, lúc dừng.
Bên nhau chua ngọt đã từng
Gừng cay, muối mặn, xin đừng quên nhau.
Ở đời nhân nghĩa làm đầu
Thủy chung sau trước, tình sâu, nghĩa bền.
Ai ơi nhớ lấy đừng quên…!
 Cảm ơn bạn Phạm Gia Minh gửi cho bài này, không rõ của ai.