Chủ Nhật, 8 tháng 5, 2016

Thơ Con CÓC . . . ĐẤT NƯỚC MÌNH . ..



Bài thơ "Em!!!" của Phan Xuân Hồng
Phan Xuân Hồng
https://www.facebook.com/nghiluc.sonpho/posts/648638851951276
Có ông Trần Hồng Quân ở Uỷ Ban Kỳ Anh vừa làm bài thơ tình "EM". Sau khi ra thơ, nghe nói, ông bị cấp trên họp bàn kỷ luật. Bài thơ thế này:
"EM !!!
Em đã chết rồi, buông bỏ cả sau lưng
Để lại cho anh những cánh buồm rũ nát
Đám tang em trắng bồng bềnh những xác
Anh cũng chẳng buồn, buông lưỡi bẻ cần chơi.
Em đã chết rồi, em đã xa xôi!
Ừ mới đó một trăm ngày đấy nhỉ?
Em ra đi con cháu buồn đổ lệ
Cúng mâm này, anh mới rõ nguồn cơn.
Em đã chết rồi, nhạt thếch, có gì hơn
Vì mất điện, tối trời nên em chết
Ôi! Cảnh chia ly, cả nhà mình mỏi mệt
Kiếp nạn này, giờ đã hiểu vì đâu.
Một trăm ngày rồi, thời gian cũng trôi mau
Tưởng em ốm đau, anh dặn lòng nhỏ nhẹ
Mong em dậy, mím môi cười rất khẽ
Hát tặng em bài " Biển hát chiều nay".
Ôi! Hết thật rồi, em buông bỏ từ đây
Anh chẳng đủ sức cứu con mình được nữa
Trái tim ốm đau, quặt què, trăn trở
Nên đến mai này, có đủ lực hồi sinh?".
Nếu cấp trên của ông Quân mà kỷ luật tác giả vì bài thơ này thì rất ất ơ, rất phản động, rất nâng quan điểm, rất xuẩn... Phải tập huấn thơ cho các vị ngay! Nếu phê bình hay kỷ luật tác giả vì bài thơ này, thì quả thật, họ xem pháp luật này không ra gì.
Phan Xuân Hồng
Quý bạn có thể xem nhiều bài vở, tin tức cập nhật khác tại:
https://chantroimoimedia.com


>>>>>>>>>>>>>>>>

Van Anh Tran đang  cảm thấy thanh thản cùng với MC Quang Sáng.
16 giờ
Tâm Tư Điều Muốn Nói
(Kính gửi bác Nguyễn Tấn Dũng)
Thơ: MC Quang Sáng và Vân Anh Trần
( song kiếm hợp Bích ạ)
Nguyễn Tấn Dũng bác ơi giờ đã thấu
Năm mươi năm phấn đấu để được gì ?
Đất Miền Trung bác bán để làm chi
Biển đã chết , người dân thì ngao ngán
Bác về vườn dân mang bao hoạn nạn
Phận thấp hèn lên án bị bắt ngay
Gái sông La vẫn mong muốn tỏ bày
Tim đau nhói,tâm dày vò điên loạn
Nhân dân cháu bây giờ đang ai oán
Cháu nói nhiều mà khản cổ họng luôn
Ếch kêu trời , trời thấu dạ ... mưa nguồn
Cháu bé nhỏ mang nỗi buồn câm nín
Bác Dũng à làm sao dân nhẫn nhịn
Triệu đồng bào giờ biết " vịn" vào ai
Cứ đà này dân còn phải khổ dài
Bởi vì ai ...ai đang tâm ...đày đọa ?
Biển Miền Trung , chết hàng ngàn tấn cá
Dạt trắng bờ, đau buốt cả tâm can
Cán bộ Tỉnh khuyên dân cứ việc ăn
Yên tâm tắm ...sao mà vô tâm vậy ?
Tưởng dân ngu, dân mù, nên không thấy
Vẫn vô tư, vùng vẫy cả giang sơn
Dân lầm than, cá chết, biển oán hờn
Ai ung dung, nhường ngôi về ở ẩn ?
Biển Miền Trung, không còn gì che chắn
"Bảy mươi năm " làm bạn với kẻ thù
Biết bao giờ, nghe biển hát lời ru
Hay biển chết, ngàn thu không trở lại ?
Thương con thuyền, nhớ biển khơi nhân ái
Đứng ngóng theo, không dám lại gần bờ
Biển bây giờ nước cũng rất là dơ
Dân đau đớn ,thẫn thờ nhìn biển chết.
Thuyền kia ơi...Đừng buông câu vĩnh biệt
Biển nhớ thuyền biển gào thét ngày đêm
Sóng yêu bờ mang giấc mộng êm đềm
Vỗ nhè nhẹ như nhắn thêm nuối tiếc
Đàn chim én không còn nhiều bữa tiệc
Sải cánh dài xa nước biếc cô đơn
Cá không còn chim uất nghẹn căm hờn
Gần ba tháng...trống trơn rồi... mẹ biển
Bác Dũng ơi hãy cho vài ý kiến
Trả lời dân những " tai biến "kia đi ?
Bởi vì sao... Bán đất lợi được gì ?
Dân đau khổ ... nguyên nhân chi vậy bác ?
Mở mắt to ,càng thấy nhiều bội bạc
Nửa tỉ đô ,chia chác được bao nhiêu ?
Chỉ khổ dân nhiễm chất độc rất nhiều
Phải làm sao, xin nói điều phải trái ?
Đánh kẻ đi, trừ những người chạy lại
Dân van xin bác hãy góp vài lời
Chuyện qua rồi dân chấp nhận ... than ôi
Biển nhiễm độc, bác ngồi im sao được ?
Những kẻ xấu, cầu vinh rồi bán nước
Cháu nghĩ rằng bác biết rõ hơn ai
Nỡ lòng nào bác chốt cửa then cài
Mặc kệ dân , không đoái hoài hả bác ?
"Trai Xứ Nghệ "người Miền Trung chất phát
Thấy đau lòng, khi bãi cát buông lơi
"Gái sông La "cũng đã nói cạn lời
Thay triệu dân gửi đôi lời ....ai oán
Nếu bác vẫn còn xem dân là bạn
Hãy cùng nhau vượt qua hoạn nạn này
Cháu mong rằng, bác thay đổi từ đây
Hẹn gặp bác trong những ngày tươi sáng.....
P/S: lần đầu hợp tác rất ăn ý
Cảm ơn anh MC Quang Sáng nhé...!
Gái Sông La gặp Trai Xứ Nghệ
( mong bà con ủng hộ 2 anh em cháu nhé)


>>>>>>>>>>>>>>>




Trần Đại Thế với Lan Dinh Thi.
Quốc gia này chưa héo rũ được đâu
Hãy ngẩng đầu xem những mầm tươi tốt
Cây nợ công đang lớn nhanh vùn vụt
Ngày lại ngày vẫn nảy lộc đâm chồi
Đừng lo lắng nơi sóng gió trùng khơi
Đảo chìm nổi rơi vào tay người lạ
Người quen đấy, họ đang xây đảo đá
Súng nghênh ngang, ân cần tóm... ngư dân
Mấy năm nay tuy ngân sách khó khăn
Phải cong mông đi trên dây cân đối
In trái phiếu dụ bọn Tây hám lợi
Lấy tiền tươi nên thoải mái chi tiêu
Ngại ngần chi thực phẩm bẩn quá nhiều
Hiện tại có bao nhiêu là bệnh viện
Người ung thư đã bớt phần thua thiệt
Vì quan tài bình ổn giá lâu rồi
Biển miền Trung cá xếp lớp nổi trôi
Dân bó gối ngẩn ngơ nghe biển hát
Thuyền ngửa bụng xếp dài như luống nhạc
Lúc hoàng hôn đẹp tựa bãi tha ma
Xin đừng lo cho những cánh rừng già
Vì căn bản đã chuyển thành đồi trọc
Khi có tiền dăm ba lần phát động
Rừng trên giấy lại sẽ thấy xanh rì
Ơi Giàng ơi, ăn cỗ xong rồi thì về đi
Cần cúng gì để xê dịch con ma cơ chế
Để Việt Nam ngửng mặt cùng năm châu bốn bể
Quốc gia này không thể... héo... được... đâu!!!
Giàng ơi, hức hức. 


>>>>>>>>>>>>>>>

Nguyễn Đăng Thuyết
NÓI VỚI CÔ GIÁO LAM TG:NGUYỄN THẾ DUYÊN
Anh lo cho em!
Cô gái chưa biết mặt
Chỉ biết em qua dòng nước mắt
Em khóc cho đất nước bốn nghìn năm
Anh biết em
Khi một lũ lưu manh lớp 7 trường làng
Không cảm nổi một câu thơ vẫn vỗ ngực xưng danh văn sĩ
đang vây quanh em, dương móng vuốt nhăm nhe cào xé
một cô gái mảnh mai với nụ cười hiền.
Anh lo cho em!
Người giáo viên.
Dám khơi gợi những nỗi đau thầm kín
Đất nước bốn nghìn năm khóc cho một lớp người.
Một lớp người lạ mà em ơi!
Dùng máu bốn nghìn năm để thay dòng sữa
Cho họ sống trong vinh quang quá khứ
Lăn lóc , mỏi mòn-
em khóc họ cười vang.
Đất nước đi về đâu?
Câu em hỏi làm lòng anh đau nhói
Bốn nghìn năm rồi để thế này sao?
Hãy dạy học sinh em phải biết tự hào
Phải biết đau với nỗi đau đất nước
Hãy hỏi học sinh em những câu không hỏi được
Để cho chúng lớn lên sống với một chữ “Người”
Vững vàng nhé em ơi!
Anh biết từ nay em sẽ nhiều sóng gió.
kẻ đê tiện quanh em nhiều quá.
Chúng muốn mang em đổi một chút tiền .
Để in những vần thơ không ai đọc
Để in những câu thơ không biết khóc
Nghạo nghễ chúng cười trên xương máu nhân dân
Những lớp nhà văn
Lọ mọ ngửa tay xin tiền in sách
Để bán cho đồng nát
Cay cú nhìn em đứng trên bục giảng đường.
Chao ôi nhà văn!
Anh bỗng thấy thương cụ già đồ chiểu!
Văn đâu tải đạo cụ đồ ơi!
Văn để xin tiền!
thế thôi !
Đơn giản.
Mỗi năm một đợt xin cho
Nên câu thơ méo mó
Nên lời văn sẩm sờ
Ai dám sống chết cùng ngòi bút?
Nên cuộc đời đầy nước mắt
Còn thơ văn lại bát ngát tiếng cười.
Khóc đi em!
Hãy dạy học sinh em biết khóc
Trước khi chúng biết cười
Để sinh ra một lớp nhà văn
Đau với nỗi đau nhân sinh
Đưa đất nước bừng lên trong trang sách
Đất nước cám ơn em
Con người biết khóc
Trên giọt nước mắt em đất nước nở nụ cười
Hà nội 24/5/2016

>>>>>>>>>>>>>>>>>>
KỂ CHO BÁC NGHE... CHUYỆN ĐẤT NƯỚC MÌNH
Biết hôm nay... là ngày sinh của Bác
Dân đang buồn... không thể hát Bác nghe !
Biển đang đau... nên rì rào khe khẽ 
Không dạt dào như trước nữa Bác ơi !
Biển quê mình du khách chẳng dám bơi
Ngành du lịch sắp trong thời đóng cửa
Biển chết đi... kéo thêm nhiều thứ nữa
Thiếu muối, dầu... vật giá sẽ leo thang
Nghĩ trong lòng con cảm thấy hoang mang
Ở Miền Trung... ngàn người đang thất nghiệp
Những đứa trẻ cần phải đi học tiếp
Nhưng lấy gì để tiếp bước tương lai ?
Bút giấy thừa họ vẽ vượn, vẽ nai
Tăng vốn gấp hai... những công trình lạ
Những dự án treo... khi nào hiệu quả ?
Mặc dân nghèo... nhịn đói để trôi qua
Nghèo đứng đầu là thuộc tỉnh Sơn La
Bỏ nghìn "ha" xây tượng đài nghìn tỷ
Trong khi đó... trẻ em nghèo vốn dĩ
Bước tới trường... giống như khỉ đu dây
Riêng con thấy như vậy là lãng phí
Bởi sinh thời... Bác giản dị, đơn sơ
Yêu trẻ thơ, yêu đồng bào cơ nhỡ
Bác sẽ buồn... khi thấy họ khó khăn
Bác biết không có một nỗi bâng khuâng ?
Những thức ăn của dân mình Bác ạ !
Nào thịt, cá, rau, tôm... đầy chất lạ
Họ giết mình bằng hóa chất khắp nơi
Cá bây giờ chết trắng ở ngoài khơi
Con sợ nay mai dân mình cũng thế !
Bởi giặc ngoài đề phòng thì rất dễ
Riêng giặc trong nhà đâu thể đấu tranh
Họ dùng tiền để thăng chức, mua danh
Nên xung quanh luôn có người bao bọc
Lời Bác dạy: "nên lấy dân làm gốc"
Họ bây giờ... chẳng nhớ gốc Bác ơi !
Bác linh thiêng đang ngự ở trên trời
Mách bảo chúng con những lời công lý
Giúp cho dân có cùng thêm ý chí
Đánh đuổi giặc ngoài giữ lấy biển Đông
Để xứng với danh "con Lạc cháu Hồng"
Cứu lấy non sông như thời Vua lập
Loại bỏ những sâu đang còn ẩn nấp
Đất nước mình lại tràn ngập niềm vui..!!!
Bảo Trang 19/05/2016


>>>>>>>>>>>>>>>



>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>






>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>





>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>





>>>>>>>>>>>>>>>








>>>>>>>>>>>>>>>>>>>

ĐẤT NƯỚC MÌNH RỒI SẼ VỀ ĐÂU...
Đất nước mình rồi sẽ đến đâu ư???
Câu hỏi này gửi trình lên Chính Phủ.
Nhìn Hòn ngọc Viễn đông, và Thủ Đô ... là đủ.
Dân chúng xuống đường lên tiếng xôn xao.
Biển xanh xưa .... Tôm, cua, cá ... dồi dào.
Biển xanh nay làm hố chôn nước thải.
Hai bốn nghìn tiến sỹ kia... các người ... lý giải.
Cá tôm chết trắng bờ, và dưới đáy biển sâu.
Cá tôm cua .... không sống nổi vì đâu.
Thủy triều đỏ, tảo nở... hay vì nhiễm độc.
Cả dân tộc đớn đau, lệ đầm đìa đang khóc.
Biển chết dần, liệu ta sống được không.
Trên đất liền khô hạn lúa ngậm đòng.
Nước nhiễm mặn Đồng Tháp Mười còn là vựa lúa.
Đất nứt vừng, màu xanh thành vàng úa.
Ống nước sông Đà mười bảy ... lần bung.
Đấu thầu ống số hai ... người trúng... lại là Trung.
Tuyến đường sắt trên cao Sài Gòn ai ai cũng thấy.
Truyến Cát Linh ... so sánh... có như Sài Gòn không vậy.
Thật là buồn... chắc phải có... chân trong.
Giờ lại lăm le làm thủy điện sông Hồng.
Boxit Tây nguyên và biết bao nhiêu dự án .
Hãy nghĩ sâu sa, chớ mơ hồ, nông cạn.
Để hủy hoại môi trường, trách nhiệm đổ đầu ai.
Một nhiệm kỳ Quốc hội không dài.
Biển bạc, rừng vàng có còn nguyên nữa.
Giờ nhậm chức - Những cánh tay xin hứa.
Để bây giờ đất nước sẽ về đâu ...
Ngày cách mạng thành công ... đấu đá, nghèo, giàu.
Lấy của địa chủ chia cho người bần cố.
Mấy chục năm rồi.... bây giờ ... càng thấy rõ.
Quan thời nay các bạn thấy thế nào.
Càng làm to, tiền của dồi dào.
Nhà làu, xe sang, bạc vàng vô số.
Chỉ có dân lao động ... cơ hàn khốn khổ.
Biết kêu ai, ai thấu ... nỗi niềm này.
Vân Chu