Thứ Bảy, 15 tháng 3, 2014

Vũ Thiên Kiều

Vũ Thiên Kiều

KHÓC BIỂN
Có bao nhiêu kiếp người vun nước mắt từng đêm hấp hối
thoát xác một lần
thoát xác một lần khổ đau có ngưng chăng
tự rời cây lá vàng còn bấu víu?
sinh tử đời này khoan nhặt tự đâu
Trái đất quay
dĩa bánh tròn nhấp nhổm
dại rồi khôn ma quỷ mậm cốt người
Một làng quê dòng sông chưa biết tuổi
cỏ non xanh âu yếm cuộc lở bồi
trang sách mới em thơ bày con chữ
khoai nướng bàng hoàng người làm khách qua sông
Một thành phố đầu xanh gội lốc
ô xòe rễ hút mật từ trong đất
cong lưng trời áp mái chở che…
Biển đã nhốt bao lần cơn sóng vỡ
nước vối vào mùa hầm hập nóng trêu gương
mổ hôi đổ
phải ngàn sông
khóc biển
níu mây trời…
Vũ Thiên Kiều




NGÓNG THỜI GIAN

Bóng râm bỏ lại phía chân trời
bình minh muộn ầu ơ thì con gái
chồi dĩ vãng
lửa cháy săm soi
gối tựa lòng dai dẳng khúc nhôi

Cắn chặt môi
ánh nắng xa tanh tách nảy mầm
giọt mưa gần sẫm hoàng hôn mùa lá
cá quẫy sầy mang bọt tung đìa nước ngọt
ngóng mong

Phù sa khơi nông nổi lục bình trôi
một giông bão cho bờ đê sụt lở
đại dương lòng mướt vẩy lạ vây
mùi róc rách lâm bồn bơi ngược nước
cụm hoa súng hẹn hò trưa chúm chím
ngắm cỏ gà ngây dại tiếng đàn mưa...

Chớp mi mắt vẫn mùa khe khẽ
nhiêu khê cồn son sắt mối bòng bong
không gian tĩnh viển vông sắc nhớ
ngóng thời gian
xúc xắc ghẹo kiếp người

Vũ Thiên Kiều


HANG TÌNH

Nắng ngâm sen cuối vụ
trời hóa trang môi đòi hôn trăng giữa giấc
ran rát thúng gầy
chao miết những nan nâu

Múi gừng chấm dầu loang trong buổi vắt
sột soạt tím ngày
mây trải chiếu
mừng ai?

Thì ớt đỏ cho nắng môi và mắt
kẹo đắng cho vàng chảo cá ướp xông đêm

Ai lớ lợ nhúng vào sâu lọ gốm
nung nổi màu xuân?
nhạc múc nhạc reo nền

Thuở bát phố giấy chùi trêu kẻ viết*
mũi mở hàng hoa xanh đậm cánh rui mè

Trời ngầu nắng
ai đem khuôn đổ bánh
xèo, khọt, bèo, đa…
mềm
mắm chấm ai pha?

Ai vẽ cảnh thiên đường trên nẩy dốc
kiêu kỳ tre
đá lộng đá
hang tình?

*Ý văn trong tập "Bát Phố" của nhà thơ Bảo Sinh
từ 12 h30 đến 13 h 44 ngày 23/03/2014

Vũ Thiên Kiều




RẰM RIÊNG

Phấn mắt quyện mưa xuân
trăng mơ nằm võng
ngợp nụ đào
sài nhớ
đẹn yêu…

Bồi…
lở… sông chiều
xoáy lựng rằm riêng!

Rằm riêng thức
mai vàng neo sóng nắng
gió giậm chân cõng dỗi
se thắt giếng làng…

Cơm trắng nguội mâm
rau xanh gục dĩa hờ…
niềm nóng sốt hái bình minh khắc ấy
gót sen về
đắng đót nguyện ngày theo?

Rằm mút đỏ mây
ẩm mưa xuân rực khát
cau sậm buồng
xòe xòe bẹ lửa

Đong nhịp ấm
thác dậy hương nguồn
chảy ngấu một rằm riêng?!

Từ 11 h đến 12 h 49 ngày 28/02/2014
Vũ Thiên Kiều




RÉT NGỌT

Mồ hôi dầm má nắng
nàng Bân rét ngọt
ngấu mưa vạt xanh thì 
mĩm cỏ

Bể nước vắt giữa trời hốt hoảng
lưới đan ghì mắt
viền chì hồng cầu bần bật

Dốc ngậy dốc
trăng mật trăng
nghiêng giọt nghiêng hái núi

Gạch xoáy ríu đường mòn
rock – rap - đài hoa…
phún lửa

Vũ Thiên Kiều




LÀM NGƯỜI

Trường lớp trang trọng những bài lý luận dạy làm người
Ti vi, đài báo... leng keng kẻng gõ những chuẩn mực đạo đức làm người
Một cá thể trong guồng quay xã hội
Làm người khó hay dễ?
Làm người dễ hay khó?
Sự lẩn quẩn loanh quanh dối lừa những tham vọng chưa thỏa mãn

Ai mỉm cười độ lượng trước ma thuật kẻ lọc lõi
Ai ngả mũ trước tài năng, đức độ và nguyện làm tín đồ
Ai khẽ khàng nhận thiệt nhường hơn
Ai đồng cảm với nỗi đau phận người
Ai dũng cảm lật tung những mặt lạ
Ai tự soi lại mình sau một ngày hối hả...

Con sâu đo cần mẫn có lường chăng hố chông ngụy trang thảm hoa hồng phía trước.
Phấn đời bay xa thụ thai trái ngọt
Bụi đời gần lẩn vẩn muội than

Làm người!
Khó hay dễ?
Dễ hay khó?
Ai chưa và ai không cuộc làm người!

Vũ Thiên Kiều




KHÓI KÝ SINH

Củi ướt khóc mềm mưa
sũng cánh khói
nắng hôn non bộ suối

Đọt chại núi đánh thức chợ phố bằng những chiếc bánh xèo
đêm qua một con cầy hương mắc bẫy
hai tờ mệnh giá năm trăm ngàn
phúc phận đôi giày đen
ôm rơm vàng
tắm khói

Cút rượu nhốt vựa mồ hôi
xầm xòe váy hứng
tháo chiếc bao tay
rẫy bắp len vào góc chợ
điếu cày đẻ non
giấc khói

Người gác chợ dụi mắt
miếng thịt vần mờ con dốc
bếp chiều chưa mẩy khói
những chiếc đầu trẻ con chụm gần
ngóng xa

Vui trò tháo vành xe cạp thúng
trầu không bày héo chợ
người răng đen ở nhà nhạt miệng

Khói xếp lên khuôn chợ nham nhở vạt chín
khói cầu tài lộc
gối đầu lên rác

Ngẩng đầu trời tăm tắp sáng
cúi đầu chạm đáy khạp gạo
gốc
ngọn…
Khói ký sinh trong tiếng thở dài

Vũ Thiên Kiều