Thứ Hai, 14 tháng 4, 2014

Nguyễn Thành Nhân's Garden








Chủ Nhật, ngày 06 tháng 4 năm 2014

Cô đơn - Người tình duy nhất


(Tranh: Nature morte, a bottle of port and glasses on a ledge
 by Francois Bonvin.



cô đơn!
dấn thân vào cõi cô đơn sâu, đen, lạnh, thăm thẳm
đôi khi anh ớn lạnh
đôi khi anh hoảng hồn
muốn bỏ chạy, muốn thoát khỏi vực sâu quỷ mị
hút kiệt linh hồn, sinh lực của anh

nhưng khi chân mấp mé bờ ánh sáng
anh chợt nhận chân sự thật:
một phần bản thể của mình thuộc về bóng tối
một phần bản thể của mình thuộc về nỗi cô đơn
cô đơn là người tình độc nhất
vĩnh viễn không bao giờ phản bội lại anh

đôi môi lạnh lẽo của cô đơn
thắp hồn anh nghìn trùng lửa ấm áp, đắm say và sáng tạo
thân hình mơ hồ sương khói đó
quyện chặt thân thể anh
trong cơn hoan lạc đớn đau và hạnh phúc tột vời

và anh biết cô đơn là tình yêu thứ nhất
cũng là tình yêu cuối cùng

anh ôm chặt cô đơn
đi về phía không còn ánh sáng
cô đơn đen và lạnh như đêm đông
là người tình muôn năm trong mộng
là người tình say đắm chỉ yêu anh.

5/4/2014

Loneliness - my sole lover



Loneliness!
pushing myself into the deep, dark, cold, endless loneliness
sometimes I feel chilly
sometimes I’m filled with terror
and just want to run away, free from the devil abyss
which's pulling out from me
all my soul and vitality

yet when my feet reaching the edge of light
I suddenly realize
the truth:
part of my ego belongs to darkness
part of my ego belong to loneliness
and this very loneliness is my sole lover
who’ll not ever betray me,
eternally.

her cold lips
lighten my soul with warm, passionate and creative fire
and that foggy vague body
tightly mingles with mine
in utmost pain and happiness

and I know loneliness is my first love
also my last one

I embrace you, my dear loneliness
walking to the place where light exists no longer
oh loneliness, dark and cold like a winter night
thou is my eternally dreamy lover,
my amorous one who loves me only forever.


(Translated by the author)









Thứ Sáu, ngày 04 tháng 4 năm 2014


Hải Đăng



Nhớ ngày SN em (4 tháng Tư)


những ngày buồn như hơi thở hiu hắt chùng lòng thoảng rơi chiều cuối đông 
những ngày nhớ chuyện ngày xưa, ấu thơ bay chấp chới cánh chuồn, tóc thơm mùi nắng 
những ngày anh một mình lang thang, lang thang, lang thang
tìm trong muôn ngàn lung linh huyễn mộng một điều không có thật
một điều mà anh không biết cách gọi tên, không biết phải định nghĩa làm sao
những ngày nắng, những ngày mưa, có tiếng cười và đôi khi những giọt nước mắt lặng lẽ chảy ngược vào lòng
những ngày trôi dần qua đời, lặng lẽ mất đi không thể tìm lại được...

Hải Đăng
con thuyền anh lâu rồi lạc hướng
quay đầu nào cũng chỉ sóng bơ vơ
con thuyền trôi những tháng ngày mục rã
buồn anh đá tảng
neo thuyền hồn chết cóng vũng hư vô

Hải Đăng
ánh sáng mắt em là thật hay mơ
chuỗi cười ngây thơ là thật hay mơ?
em từ đâu chợt bùng lên ánh lửa
trong đêm tối mịt mùng hồn anh băng giá
ánh lửa mà anh đã quên mất tên gọi từ lâu
đốt cháy anh trong hy vọng/tuyệt vọng/khao khát khao/lo âu
hoảng sợ/yên bình...
muôn ngàn cảm giác, ý nghĩ
và những điều mà loài người chưa thể định nghĩa
giờ đang chập chùng bão nổi trong anh

Hải Đăng
đừng vội ra đi
đừng rời bỏ anh giữa vùng hoang vắng
trái tim bao năm ngủ quên em vừa đánh thức
sao đã vội vàng nói lời giã biệt
ánh sáng em đã đốt chết anh rồi

Hải Đăng
anh thét gào gọi tên em trong cơn say đêm nay
tình buồn dậy sóng
biển thiếu hải đăng con thuyền lạc hướng
anh thiếu em
tất cả chỉ là không…

12/2007