Thứ Năm, 28 tháng 6, 2012

Nhạc _ Phim Tài Liệu _ Chung Một Bóng Cờ - Chiến Dịch C 81

http://www.youtube.com/watch_popup?v=ngNTG8n5UFE&vq=medium#t=

http://www.youtube.com/watch_popup?v=BAJy9sRj0i4&vq=medium
http://www.youtube.com/watch_popup?v=N2Xa_LhWU1w&vq=mediumhttp://www.youtube.com/watch_popup?v=N2Xa_LhWU1w&vq=medium
http://www.youtube.com/watch_popup?v=BAJy9sRj0i4&vq=medium
http://www.youtube.com/watch_popup?v=BAJy9sRj0i4&vq=medium
http://www.youtube.com/watch_popup?v=BAJy9sRj0i4&vq=medium
http://www.youtube.com/watch_popup?v=BAJy9sRj0i4&vq=medium
http://www.youtube.com/watch_popup?v=BAJy9sRj0i4&vq=medium
http://www.youtube.com/watch_popup?v=BAJy9sRj0i4&vq=medium
http://www.youtube.com/watch_popup?v=Sc_5OPkwoPg&vq=medium

http://www.youtube.com/watch_popup?v=fpYuc2gs2bk&vq=medium#t=797

;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;



Những Ý Kiến Bên Lề........

danngoc Thành viên Bài viết: 939 Đã bị khóa vĩnh viễn Re: Biên giới Tây nam « Trả lời #62 vào lúc: 19 Tháng Hai, 2008, 12:38:49 PM » Trích dẫn từ: tuaans trong 19 Tháng Hai, 2008, 10:45:23 AM Trích dẫn từ: Trungsy1 trong 18 Tháng Hai, 2008, 03:28:08 PM Đã thấy hình rôìi tuaanns ơi! Sau 79 Kampong Cham có vẻ hơi là hậu phương đấy! Năm 83 tớ rút qua đường ấy. Đêm ngủ ở ngã 3 Sê cun chúnng nó còn tương 12.8 vào chợ mà. Đây cóc sợ đâu nhé! Bạn còn nhớ cái nhà 2 tầng hình vòng cung ngay trên bến phà không? Trí nhớ của em về cái thời bên Căm lộn xộn lắm, chả biết tại sao nữa (có thể là hội chứng Căm chăng? ) Sau 79 tại công-pông-chàm đúng là hậu phương nhưng chiến tranh lúc đó là du kích chiến mà bác, ngán ngẩm lắm! Em nhớ chừng năm 1987 thì phải, 1 C trinh sát rảo quanh Suông - Chúp (khu vục xung quanh Mặt trận 779), bị phục kích giữa đồng, các chú nằm chết dí bờ ruộng, cứ chú nào thò đầu lên là dính chấu đạn bắn tỉa trong phum bụp ra. Mãi chiều tối, 1 tiểu đoàn trong đội hình Trung đoàn trợ chiến của Mặt trận cách đó hai mấy cây số mới cơ động đến để giải tỏa được vì xe thiết giáp khởi động mãi mới được. Mà tới thì Pốt nó cũng rút mất rồi. ... 13 (!!!) chú dính đạn vào đầu. Phó tư lệnh K (Nguyễn Minh Châu - sau cụ làm Phó Tổng thanh tra quân đội) phải bay trực thăng từ Nông-pênh tới để tìm hiểu nguyên nhân và để chửi cơ quan tác chiến Mặt trận. Tụi này nó không có cối nhỉ? Có cối thì cả đi hết cho gọn rồi. Mà phối hợp hỗ trợ gì phải chờ thiết giáp nhỉ? Logged Chết vì ghét người! tuaans Thành viên Bài viết: 3611 Re: Biên giới Tây nam « Trả lời #63 vào lúc: 19 Tháng Hai, 2008, 03:09:42 PM » Chuyện diễn biến trận đánh chi tiết thế nào thì các bác nhà mình dấu (không phổ biến). Nhưng có 3 chuyện liên quan mà nhà em chắc là 1 - bị phục kích, bắn tỉa, nằm chết dí giữa đồng 2 - lực lượng cơ động của mặt trận (đơn vị bảo vệ các cơ quan chỉ huy của Mặt trận 779) không ở trong tình trạng sẵn sàng cơ động chiến đấu mặc dù mang tên Trung đoàn trợ chiến 3 - Nhà em làm bên quân y của mặt trận, nên chuyện công tác thương binh tử sĩ các bác có thể tin tưởng đôi chút được. Mà này các bác, bên căm mình đôi khi thiệt hại vô duyên như vậy đấy ... Chậc, em còn nhiều chuyện ngoài lề vô duyên lắm, nhưng e rằng làm mất mạch câu chuyện đang hay của bác Trungsi, nên thôi. Các bác lâu lâu cho em xen vào 1 chuyện bé bé thôi nhé! longan Thành viên Bài viết: 1 Re: Biên giới Tây nam « Trả lời #75 vào lúc: 22 Tháng Hai, 2008, 09:07:56 PM » Đọc bài của bác Trung si đã quá, lúc trước em chỉ là khách, đến nay phải đăng ký để thúc bác viết tiếp, bác viết tiếp nhé! Logged hoangdang_hm Thành viên  Bài viết: 180 Re: Biên giới Tây nam « Trả lời #76 vào lúc: 23 Tháng Hai, 2008, 11:38:47 PM » Bác Trungsy ơi,tiếp tục đi chứ.Sáng đến giờ em vào đây cả chục lần để xem bài mới của bác mà chẳng thấy tăm hơi đâu cả. Em tuy sinh sau đẻ muộn (năm 80) nhưng mà tuổi thơ của em nó cũng gắn liền với hình ảnh của mấy chú bộ đội,chẳng gì thì từ bé đến tận năm học lớp 4 hè nào em cũng lên đơn vị bố em (trưòng SQPK ở Sơn Tây )ở suốt hè . Mà em chỉ thích nghe chuyện chiến đấu của bồ và các chú thôi. Nhanh nhanh nhé bác,hấp dẫn quá đi mất! Logged Hãy trao cho nhau muôn ngàn yêu dấu. Hãy trao cho nhau hạnh phúc lẫn thương đau Trái tim cho ta nơi về nương náu. Được quên rất nhiều ngày tháng tiêu điều! Trungsy1 Thượng tá Bài viết: 1663 Re: Biên giới Tây nam « Trả lời #77 vào lúc: 24 Tháng Hai, 2008, 10:01:52 PM » Vâng! Sẽ tiếp tục! Như không bao giờ ngưng nghỉ, như những cuộc hành quân tháng 3 tháng 4 mùa khô năm 79. Sư đoàn 7, sư đoàn 341 ở hướng nam và tây nam, sư đoàn 9 chúng tôi theo hướng đông bắc tiến vào Ăm leng - chiến khu của Khơmer Đỏ. Có thể hình dung khu vực này giống như một tứ giác lồi. Một cạnh là tuyến đường sắt từ ga Rômeas đến ga Pursat dài khoảng 100 km với các ga Thơmay, Bâmnak, Kâmrenh… mà lính sư 9 không thể nào quên. Một cạnh là rìa phía tây tỉnh Kampong S’peu. Một cạnh là lộ 56 chạy từ thị xã Pursat đi thị trấn Leach, đến tận biên giới Thái lan. Cạnh cuối cùng là một lũng núi rộng lớn nằm kẹp giữa vùng núi tỉnh Kôcông và dãy núi Ôrăng S’vai, thông từ Kampong S’Peu cho đến Leach - nơi hầu như toàn bộ quân khu Tây nam của địch bị ta dồn vào đấy. Sở dĩ nhớ được những điều này bởi vì tôi là thằng rất khoái bản đồ, địa bàn. Là lính thông tin, luôn được đi với chỉ huy sở khi hành quân nên cứ mỗi lần tiểu đoàn trưởng, tham mưu hay trinh sát pháo binh xem bản đồ, vạch tuyến đi là tôi cứ sán đến le lé mắt xem ké. Tôi dần học mót được khối điều. Chẳng hạn cách xác định địa điểm đứng chân theo các mốc chuẩn tự nhiên của địa hình. Các đường bình độ sít sịt dính nhau như thế kia là chuẩn bị leo dốc hộc cơm. Cái con suối vẽ vạch đứt quãng như thế này thì chỉ có nước vào mùa mưa. Còn hôm nay cái bút chì đỏ chỉ huy tiểu đoàn vẽ một mũi tên dài độ nửa gang tay trên tấm bản đồ bọc nilon tỷ lệ 1/15.000 thì yên tâm là đi 15 km sẽ được nghỉ… liua Thành viên Bài viết: 93 Re: Biên giới Tây nam « Trả lời #163 vào lúc: 12 Tháng Ba, 2008, 11:26:24 PM » "kiều bào mình sống ở cam rất nhiều mà có sao đâu thậm chí họ còn có mối quan hệ tốt với kiều bào mình nữa nên bạn cứ đi đi 0 sao đâu và bạn cũng nên bỏ đi những ác cảm lúc còn nhỏ . hiện giờ cậu tui làm trinh sát kĩ thuật đang công tác tại cửa khẩu của mình với cam về nói bên đó dân họ cũng thân thiện với mình ( đk 0 làm họ giận)". Xin lỗi mọi người vì đây không phải là chỗ tranh luận,nhưng có bạn hỏi thì mình có thể giúp các bạn một vài tài liệu về quan hệ giữa hai dân tộc Việt-Khmer(thuộc về lich sử). www.youtube.com/watch?v=zzIVQeecEW8 (thời Lol nol).3 tập http://www.youtube.com/watch?v=_h5vJRuK_rA&feature=related(thời Khmer đỏ) Còn cách đây vài năm,có vài vụ đốt làng việt kiều,giết người gốc việt mà cp Việt nam phải yêu cầu cp Cam pu chia can thiêp. Tức là đã có 2 chính phủ K trái ngược nhau hoàn toàn về chính trị (Lol nol và Pol pot )lãnh đạo một phần đáng kể dân Khmer thảm sát người gốc việt. Bạn nào có chút hiểu biết một chút về lịch sử thì còn biết về những vụ "cáp duồn" cuối thế kỷ 19,đầu tk 20. Và đây là hồi ký của đồng bào ta ở k hồi Lol Nol: A Doun Chôl Chiết Khmer Cunk Tè Doun "Nghe tôi hỏi tới tình cảnh Việt kiều đang sống tại Nam Vang, mắt cô Sáu đầy vẻ uất ức, cô nói: - Mình đâu có dè nó dã man như vậy. Cô xin lỗi nhe, mạng sống của người mình lúc đó thật không bằng một con chó. Ðến nỗi hễ gặp mặt người nào Việt Nam là nó nhào lại đánh không cần xem giấy coi người đó là dân Miên hay dân Việt như trước nữa. Nhiều người bị đánh la lên là mình dân Miên, thì chẳng những tụi nó không ngừng đánh mà còn chưởi rồi nói "À doun Chôl chiết Khmer cunk lè doun!" (An Nam vô dân Miên cũng là An Nam!) Ở ngay thành phố thì còn đỡ nhe cháu, chớ ở miệt Ga xe lửa, Cầu Lầu trở lên cây số 4, cây số 5 thì ôi thôi người ta chết biết bao nhiêu. Khi tôi hỏi đến mấy người quen cũ, cô Sáu "cây gòn" xua tay lắc đầu tỏ vẻ ngao ngán, rồi bằng một giọng chua chát cô trả lời: - Gia đình bà T. bây giờ ăn mặc rập theo dân Miên, họ không dám nói một tiếng Việt nữa. Cháu coi hồi nào bà gặp mình bà mừng rỡ hỏi han mà bây giờ mình lại nhà bả, vợ chồng con cái xúm nhau lại đuổi mình như đuổi "tà" vậy đó. Mấy người vô dân Miên họ sợ bị liên lụy lắm cháu ơi. Gặp mình là họ làm mặt lạ, gầm đầu đi một mạch. Nghĩ lại mình cũng không trách họ được vì ai lo phận nấy, sơ hở một chút là thấy cái chết trước mắt thì ai còn đầu óc đâu để nghĩ đến tình cảm nữa. Coi bộ bà T. lúc này cũng có vẻ rầu lắm vì nghe nói tụi nó hăm bắn mấy người Miên lấy vợ Việt Nam. Bà ta muốn về đây lắm nhưng lỡ vô dân Miên rồi, nếu trốn mà bị bắt lại thì mang tội phản quốc. Tội đó thì chỉ có nước bị đem bắn bỏ. " "Nam Vang, ngày. . . tháng 5 - 1970 Cả nhà hôm nay vui ghê! Nhất là mấy đứa em mình và em L., cứ lăng xăng, chạy tới, chạy lui sắp soạn quần áo, lấy cái này theo, bỏ cái kia lại. Giấy tờ xong xuôi cả, chỉ còn thiếu giấy chích nữa là mọi người có quyền "bay" ra khỏi xứ này. Hồi sáng cả nhà kéo nhau lại nhà thương Lớn để chích, thì họ bảo ngày mai trở lại. Buổi chiều mình đến sở để chào ông Henri và bạn bè trong sở lần cuối. Dù bị xét hỏi nhiều lần nhưng nhờ có giấy "laissez-passer" nên mình được đi thoát một cách dễ dàng. Mình nhận thấy lính Kampuchia Cộm (người Việt gốc Miên) ở dưới Sàigòn lên có vẻ tử tế và lễ phép hơn lính Miên ở trên này nhiều. Họ ăn mặc đẹp và nói sành tiếng Mỹ. Chả bù với lính ở đây gặp mình là nạt nộ xét giấy "Oi các mo!" (Đưa giấy (card) đây! ), chưa kịp đưa họ đã giựt, làm tàng làm phách chịu không nổi. Mình vừa bước vào sở thì gặp ngay ông Henri. Ông có vẻ buồn khi nghe mình sắp đi Sàigòn. Mình biết ông thương mình như con. Từ lúc mình vô làm việc với ông cho đến bây giờ, lúc nào ông cũng nhỏ nhẹ chỉ bảo mình chớ chưa bao giờ nặng lời. Biết bao giờ mình mới tìm được chỗ làm tử tế như vậy? Ông cho mình hai tháng lương và làm giấy giới thiệu mình với những nơi mà ông quen ở Sàigòn. Những lời khuyên bảo cuối cùng của ông làm mình rơi nước mắt. Số bạn thân người Việt phần nhiều đã nghỉ làm nên mình cũng chẳng dám từ giã ai ngoài con Hương. Nó ôm mình khóc như mưa. Nó cứ nói sao mình có phước chẳng bù với nó, không thể đi được vì ba nó là quan Miên. Mình cầu mong mọi sự an lành sẽ đến với nó. Lúc đi ngang qua bàn thằng cha Panora, mình cứ vái trời cho hắn đừng hỏi mình. Thằng cha này người Miên mà nói tiếng Việt rất là rành. Hắn ta thấy L. đến đón mình mỗi bữa, mà sao cứ theo nói chuyện với mình hoài, làm mình rầu ghê. Thật Trời không thương mình nên hắn ta đứng dậy chìa tay trước mặt mình, mình vì phép lịch sự nên phải chào hắn ta (lúc này mình đâu dám tỏ thái độ). - Cô định về Sàigòn à? Mình lo sợ chối: - Đâu có, tôi chỉ nghỉ một thời gian thôi. Hắn nhìn mình có vẻ nghi ngờ rồi nói: - Chừng nào về Sàigòn, cô nhớ cho tôi địa chỉ nhé!  Mình gật đầu đại rồi bỏ đi. Trên đường về, mình thấy lo sợ làm sao vì chỉ khi nào đặt chân lên đất Sàigòn, mình mới thật sự thoát khỏi nanh vuốt của bọn "người rừng" này. Hương có nói với mình rằng tụi Miên tuyên bố là bây giờ hành quyết Việt kiều không thèm chặt đầu nữa, cứ đem ra Kompongsom chôn sống rồi cho xe ủi đất ủi lên, còn lâu quốc tế mới biết được. Mình nhận thấy tụi này ngoài sự tàn ác ra còn có tật gian manh nữa, muốn giết người mà khỏi bị kết tội. Giết người tay không thì giỏi vậy đó, mà đi đánh giặc lại mặc sẵn bộ đồ civil ở trong, khi nào gặp Việt Cộng thì cởi bộ đồ lính ra đầu hàng. Mình thấy tức cười làm sao! Mấy lần mình thấy họ lên xe để đi đánh trận, họ giơ súng lên la hét coi bộ hăng lắm, chừng về thì chỉ còn toàn là xe không, nhiều lắm là có vài anh bị thương đang nằm thoi thóp. Nhát cũng không chịu tiếng nhát, mà dở cũng không chịu nhận là dở. Có lần mình nghe một thằng cha Miên khua mỏ: - Miên mà đánh Sàigòn thì chỉ một ngày là lấy được. Mình tự ái tức run. Hắn ta lại còn nói: - Chừng vài năm nữa Nam Vang sẽ đẹp bằng Paris. Nghe câu nói sau của hắn sự tức giận của mình bỗng nhiên trở nên sự thương hại". Trích hồi ký của Nguyễn Huỳnh Mai. Luôn phải cẩn thận.Mình nghĩ khác,họ nghĩ khác.Đấy là một trong những lý do mà dân ta,bộ đội ta hay bị bất ngờ´=chết thảm.(võ của người yếu hơn là đánh trộm alias chiến thuật du kích). Đây không có nghĩa là mình bảo rằng mọi người Khmer là dã man.Dân Khmer nam bộ cũng là một bộ phận của đất nước Việt nam đấy thôi. Xin lỗi anh Ts1 và Mod một lần nữa.Tôi hứa là không triết lý nữa đâu. Thân ái. Trungsy1 Thượng tá Bài viết: 1663      Re: Biên giới Tây nam « Trả lời #182 vào lúc: 16 Tháng Ba, 2008, 11:09:54 PM » Tôi muốn trò chuyện với các bạn trên diễn đàn...Như một người bạn tâm tình với một người bạn, như một người lính cũ chia sẻ vơi thằng em lính mới, như môt con dân nước Việt biết thương bố mẹ, đất nước mình vẫn còn khó nghèo... Và tôi tin rằng các bạn đã và đang quan tâm đến diễn đàn quansuvn chắc chắn là những người không hời hợt với sự trưởng thành của quân đội chúng ta. Vũ khí mạnh nhất nằm ở trong hồn người lính Việt. Có khi lẩn trong cả một nỗi ưu tư rất riêng... Ta chỉ muốn mình không có lỗi Đừng buồn em nhé, bây giờ Hồi em buồn nhớ Anh còn buồn hơn Em! Nhỏ bé mà trắng tinh Trước mặt thảm cỏ dòng sông Cầm tay một bông đại đoá Em ạ, chớ buồn Anh vào cực Nam đây! Cảm ơn bác tom về bài thơ sưu tầm này! Logged Tom Thành viên Bài viết: 4 Re: Biên giới Tây nam « Trả lời #183 vào lúc: 17 Tháng Ba, 2008, 09:46:11 AM » Bác Trungsy1 ơi. Tôi đi công tác miền Trung mà còn phải chạy đi tìm café wifi để đọc bài của bác. Nhanh lên bác ơi. Logged (ak47) Thành viên Bài viết: 121 Re: Biên giới Tây nam « Trả lời #184 vào lúc: 17 Tháng Ba, 2008, 10:19:29 AM » Trong khi chờ bác Trungsy kể tiếp, Em có xem trên otosaigon 1 bác kể chuyện nghe mà muốn chảy nước mắt, em trích 1 đoạn cho các bác :   "....Thời đánh Pốt và tàu khựa thì phí trước đánh nhau ì xèo , xương rơi máu đổ , phía sau cách vài chục cây số là cuộc sống phồn hoa đô hội . sáng bọn em còn ra chợ huyện chơi , uống cà phê xem vidéo với nhau, trưa nhận lệnh tác chiến và chiều đã cáng xác đồng đội về hậu cứ chờ xe đến đưa về Xiêm riệp . ngày đó lính được thưởng phép về sài gon là thường một đi không trở lại . Năm 87 em được về QK7 báo cáo thành tích , bọn em được cho đi chơi khắp nơi ra cả vũng tàu tham quan cảng dầu khí . Đi đến đâu cũng được đón tiếp nồng hậu và cho ăn uống phủ phê nhưng nhìn trong mắt họ em thấy ai cũng thương hại : cho tụi mày ăn đã đi vì tụi mầy trở qua bển.....? Buồn cười nhất là khi trở về đơn vị đồng đội chửi mình là thằng ngu sao không ở nhà luôn còn quân nhu cắt mịa nó tên mình vì nghĩ rằng mình đã đào ngũ . Trốn không được vì thương anh em còn ở lại cực khổ vất vã . Nhớ khi gần rút quân , đưa đồng đội về nghĩa trang Xiêm riệp , anh em ở đây tháo bỏ cả tấm nylon quấn xác và chôn vào hố cạn . Bọn em điên quá chửi bới um xùm đòi bắn đội mai táng . Một anh vừa khóc vừa giải thích : nếu các đồng chí thương anh em muốn anh em được về nước sớm thì phải làm như vậy , chỉ 3 tháng là có thể bốc anh em về nước chứ quấn nylon thì lâu lắm mới được về , thế là cả bọn cùng khóc .. " Chiến tranh thật khốc liệt!  Logged chinhdanh Thành viên Bài viết: 2 Re: Biên giới Tây nam « Trả lời #185 vào lúc: 17 Tháng Ba, 2008, 02:58:01 PM » Còn em đọc xong mấy dòng này nước mắt đã chảy 2 hàng rồi. Các thế hệ thanh niên ngày nay càng phải được giáo dục truyền thống nhiều hơn nữa.




Biên Giới Tây Nam Trong Ký Ức....



THẢM CỎ BỜ SÔNG HỒNG

 Buổi sớm Gương mặt em như xa vắng
 Anh đi những phố hè tìm mọi mảnh đường quen
 Lá đổ tinh mơ rêu phủ
 Đường cong xa vời
 Gạch lửa phơi đỏ thắm
 Đã từng mưa ở đây
Nắng đã từng trắng
 Mảnh tường nơi này
 Anh thuộc lòng dấu cũ em qua
 Bữa ấy chúng mình đi trong đêm lửa đạn sông Hồng mưa lũ
Tay em lạnh mà không run sợ
 Anh nghĩ ngày mai còn trời đạn ấy
 Mặt anh thì xạm cháy
 Nhưng ngày mai em ơi
 Chớ vắng bàn tay em
Trên đôi vai người lính của ta cứng cỏi từ năm vào cuộc
 Ngày mai ơi Hà Nội không phai
Suốt một ngày bầu trời thăm thẳm
 Nhớ riêng em
 Tôi nhớ những gì tôi chưa có được
 Thảm cỏ bờ sông Hồng non tơ
 Màu cẩm thạch nghiêng chào giã biệ
t Nếu ta có lỗi với em
 Cũng vì ta muốn mình không có lỗi
Trước mặt em còn được tươi cười
 Giọng vang và trẻ mãi
Bao giờ ta cũng chỉ là ta thôi
 Cùng với những gì ta mến yêu sầu tư mộng tưởng
 Thảm cỏ bờ sông Hồng phủ bọc trái tim
Nơi sâu kín ấy cũng đã bị đạn bom chạm tới
 Những tròng mắt đảo điên để ý đến ta rồi
 Ta chỉ muốn mình không có lỗi
 Đừng buồn em nhé, bây giờ
 Hồi em buồn nhớ
Anh còn buồn hơn
 Em
 Nhỏ bé mà trắng tinh
Trước mặt thảm cỏ dòng sông
 Cầm tay một bông đại đoá
 Em ạ,
 chớ buồn
 Anh vào cực Nam đây.

 Hà Nội, tháng 3 năm 1971 Trần Vũ Mai



****************************


Biên giới Tây nam
« vào lúc: 12 Tháng Một, 2008, 10:36:34 AM »
TRUNG ĐOÀN

(Đã từ lâu tôi có ý định viết về trung đoàn 2, sư đoàn 9 thân yêu của tôi. Tình cờ biết trang web quansuvn này,tôi tranh thủ ghi lại những chặng đường đã đi qua cùng Trung đoàn của mình ở dạng đơn sơ nhất trước khi rèn giũa biên tập lại thành cái gì đó hay hơn để chia sẻ với các anh em đồng đội trên diễn đàn. Kỷ sử của một binh nhì trong Quân sử lớn. Tạm coi là thế ! Tất cả tên người, tên đất trong bài này, vì theo tiêu chí Sử nên xin phèp các Liệt sĩ, các đồng đội cho phép dùng tên thật. Xin cảm ơn!)


Cho đến khi chuyển từ trạm Long Bình về cứ của Sư đoàn 9 ở Trảng Lớn, Thị xã Tây ninh năm 1978, tôi - một binh nhì 18 tuổi đời vẫn chưa có hình dung nào về chiến tranh, về những ngày tháng mình sẽ đi qua cùng trung đoàn mình được bổ sung vào. Trung đoàn Đồng Xoài của tôi, một trang bi hùng, một phần máu xương của đồng đội tôi, của tôi...
Thị xã Tây ninh, một thị xã biên giới xinh xắn và xanh ngắt nằm yên tĩnh giữa một vùng đất đỏ. Đoàn xe quân sự vừa dừng bánh, các dì, các em chìa tận cửa xe mời mua những bịch nước mía đá, những gói kẹo đậu phộng..." Mía ghim ! Mía ghim....Năm hào một cây mía ghimm...". Xe lôi, xe thổ mộ ngược xuôi. Toà Thánh Cao Đài, chợ Long Hoa người đi lại nhộn nhịp. Đám đông dân chúng thỉnh thoảng điểm sắc lính áo xanh. Trong một vài quán cóc, dăm ba thương binh chống nạng hoăc băng tay trắng toát, phì phèo điếu thuốc rê trên môi, nhìn theo đoàn lính mới ra chiều thông cảm...
Ngày 25/11/1978, buổi tối, trong khi đang điểm danh đơn vị, bầu trời thị xã đột nhiên sáng bừng bởi hàng trăm vệt đạn vạch đường xé toạc màn đêm yên tĩnh. Đại trưởng hô: " Giữ nghiêm hàng ngũ! Các đơn vị phòng không đang diễn tập đánh máy bay địch! Tiếp tục..

Đêm đó, tôi đã cảm thấy hơi thở của thần Chiến tranh đang phả đâu đây !
Trảng Lớn là căn cứ cũ của sư đoàn 25 QLVNCH trước đây nằm ngoài rìa thị xã Tây ninh, bao gồm nhiều phân khu độc lập. Các phân khu giới hạn bởi các hàng rào thép gai phủ đầy cỏ Mỹ, vạch ngang dọc những lối chồn đi. Bấy giờ đang là mùa khô. Ngày nắng, bụi, nhưng đêm về gió chướng lùa qua lỗ vách, vốn là những tấm ghi lột lên từ đường băng dã chiến cũ, lạnh gai người. Bình minh mùa khô phương nam thật lạ. Chân trời đỏ rực với những dải mây thấp, loang lổ xám. Chưa đến giờ tập thể dục. Tôi còn đang ngái ngủ bỗng dỏng tai nghe. " Vi vi vuuut.....Oành! Oành...! Tất cả chạy nháo ra sân. Trung đội trưởng hét lên : " Tản ra ! Nằm xuông ! Pháo 130 ly nó giã đấy..! Mấy quả nữa bắn trúng dãy nhà tôn bỏ không mé bên trái, giật tung mái bay xoang xoảng. Tôi không còn thấy sợ nữa nhưng lòng cảm nhận tê tái : Chiến tranh thực sự rồi ! Nó bắn thêm mấy quả nữa rồi ngưng, chắc sợ ta dò toạ độ phản pháo hoặc oanh tạc không quân. Cỏ Mỹ khô bắt lửa cháy giần giật. tàn lửa bay tung toé trong khói cuồn cuộn.
Ở căn cứ thêm mấy ngày nữa, ngày 8/12/1978, chúng tôi lên đường ra chốt.
Lại lên xe. Nhưng không phải xe ca nữa, mà là xe REO, loại xe vận tải quân sự của Mỹ. Chạy về hướng Sài gòn à? Ai cũng thắc mắc, mặt trận ở hướng Tây kia mà? Lại qua những xóm ấp yên bình, những cánh đồng, trảng mía ngút tầm mắt,sông Vàm Cỏ đông nước xanh ngăn ngắt, thị trấn Gò Dầu hạ tấp nập... Chóp núi Bà Đen uy nghiêm chầm chậm xoay mình theo hướng xe lăn.... Bây giờ thì chóp núi ấy đã ở phía sau chúng tôi, hơi chếch về tay phải. Có nghĩa là trước mặt là hướng chính Tây...Đường bắt đầu vắng teo. Cánh đồng không cày cấy cỏ dại dày rịt, vàng úa. Một con đê thấp nằm chắn ngang cánh đồng, đùn lên là mấy ụ đất bao quanh mấy khẩu pháo tự hành lừng lững.Dãy lều bạt lụp xụp. Đơn vị pháo chiến dịch 175mm (pháo Mỹ) đấy! Cửa khẩu Mộc bài đấy! Biên giới đấy! Ôi chao biên giới là thế này đây...! Nó không như hình dung của tôi. Đoàn xe bình thản vượt qua ranh giới vô hình ấy. Chúng tôi ngoái lại nhìn nước Việt một lần nữa. Ôi đất nước mẹ tôi em tôi! Có lẽ nhiều nghìn ngày nữa, trên những con đường đầy khói bụi của chiến tranh, có thể tôi sẽ gặp, hoặc không gặp lại Người !
Đồng không mông quạnh. Thốt nốt mọc theo những bờ ruộng thành từng cụm hoặc đơn lẻ. Đến ngã ba Chi Phu, đoàn xe rẽ trái xuôi về hướng nam chừng 1.5 km rồi dừng lại. Bộ đội xuống xe rôì được phân về từng đơn vị theo sự dẫn dắt của ban quân lực. Tôi và nhiều chiến hữu quê Hà nội khác được điều về tiểu đoàn 4, trung đoàn 2, sư đoàn 9 thuộc quân đoàn 4. Anh Tuấn - hỗn danh Tuấn "còi", trung đội phó thông tin tiểu đoàn dẫn tôi và đoàn lính mới tò te băng đồng về chốt. Bố này muốn doạ , hoặc ra điều ta đây lính cũ thỉnh thoảng lại nhắc: " Bảo đi khom là đi khom, bảo chạy là chạy rõ chưa ! Không 12.8 mm nó quất cho bỏ mẹ !". Tiếng thì eo éo như con gái, nghe vừa tức, vừa buồn cười.
Xế chiều hôm đó, chúng tôi về đến chốt Long An. Địa bàn chốt giữ của tiểu đoàn nằm trọn trong vùng Mỏm Vẹt, phía nam cách ngã ba Chi Phu chừng 4 km. Tiểu đoàn bố trí đội hình hàng ngang theo chiều dài một con đê thẳng tắp. Đại đội 2 nằm ngoài cùng, gần phum chùa Cốc. Tiếp đó là đại đội 1. Đại đội 3 nằm nhô lên phía trên đội hình tiểu đoàn chừng 350m trong một cụm nhà cũ đã bị phá huỷ. Đại đội 4 - đại đội hoả lực nằm gần tiểu đoàn bộ, hơi chếch về bên trái. Đã bắt đầu mùa khô nhưng những căn hầm nửa nổi nửa chìm tựa vào bờ đê vẫn toát lên mùi mốc ẩm. Thôi nhé từ nay vĩnh biệt thời huấn luyện! Ah ha ! Cái phản lính dài dằng dặc trại Trảng Lớn trở thành niềm mơ ước. Còn cốc chè đậu đường đen thị xã Tây Ninh, trong tiếng hát ma mị Khánh Ly chừng thuộc một thế giới xa mờ. Thôi tiến lên nào, anh lính chiến !...
Tình hình cuối năm 1978 ở địa bàn đứng chân của trung đoàn 2 khá yên tĩnh. Ta và địch cách nhau một cánh đồng rộng khoảng 1.2km. Ngoại trừ một lần vào lúc chập tối, tiểu đoàn trưởng Sơn ( anh Huỳnh Ngọc Sơn hiện là tư lệnh Quân khu 5) lệnh cho đại 3 mang cối 60 tập kích địch để thăm dò. Khẩu đội cối bò lên trước đội hình khoảng 600m, nạp liều 3 bắn chừng hơn chục quả. Địch trả lời bằng 12.8 mm toang toác suốt đêm. Hầm của trung đội thông tin nằm gần hầm tiểu đoàn. Ban ngày, tiểu đội hữu tuyến củng cố lại dây dợ máy móc. Tiểu đội vô tuyến 2W chúi đầu học bảng mật danh mới. Thằng Vỹ, thằng Mạnh, Thằng Ban trố suốt ngày lầm bầm như cầu kinh:" 01 tiểu đội, 02 trung đội, 03 tiểu đoàn, 04 trung đoàn...." Cha Nhương - tiểu đội trưởng 2W suốt ngày càu nhàu vì quân lâu thuộc. Nhưng tôi dám chắc nếu kiểm tra thì chính bố này thể nào cũng tạm tịt nhất. Đã thế lại còn cái tính hay chê, bôi bác người khác. Chẳng hạn kể chuyện anh Hoạch bên hữu tuyến, hồi mới giải phóng Saigon cứ tưởng cái bồn cầu là chậu vo gạo. Thế là cứ tống gạo vào vo. Đến khi giật nước gạo trôi đi sạch cứ thắc mắc um lên. Lại còn luôn mồm chửi tiện nghi của bọn tư bản là thâm độc. Hay chuyện Khương "khàn" dưới đại 1 dẫn lính đi khao. Không biết gọi phin cafe là gì mới e hèm cất giọng sang sảng: " Naỳ cô em ! Cho một số cái nồi ngồi trên một số cái cốc" ! Hết biết !
Tuy tiểu đoàn bộ nằm lui về sau đội hình nhưng vẫn tổ chức gác ba vọng đề phòng địch bâu bám mật tập. Tôi đã biết định vị sao Tua Rua để căn giờ gác. Trong đêm, nếu ếch nhái đang rỉ rả ầm ĩ mà tự nhiên im bặt, hoặc chim đêm trong chòm cây phía trước bỗng dưng xao xác là phải coi chừng. Luồn hào về bấu tay anh em dậy rồi trở lại vị trí gác ngay. Hãy cúi thật thấp sát mặt đất, dùng nền trời đêm sáng mờ làm phông sẽ dễ phát hiện địch hơn. Lại còn muỗi mới khiếp. Muỗi Chi Phu có họ với muỗi Đồng Tháp mười, con nào con nấy to như con châu chấu con. Áo ka ki ga ba đin không là cái đinh gì. Vòi muỗi xuyên qua hết. Muỗi lăn xả cảm tử xông vào đốt người. Không được đập vì sẽ gây tiếng động. Cũng không được dùng dầu gió xoa vì ban đêm trên đầu gió, mùi dầu sẽ lan rất xa. Chỉ được phép vuốt thôi, vuốt đến đâu lép bép đến đó...Có anh (chắc là con bác Ba Phi) còn kể là hồi mùa mưa, minh nằm trong màn. Muỗi bâu kín ngoài màn hết lớp này lớp khác, một lúc thì dây màn (dây dù) đứt phựt. Lỡ để một ngón tay sát chân màn, muỗi châm ngay. Những con khác không châm được thì châm ngay vào bụng con đang hút máu mình thành một dây chuyền dài hàng mét. Tóm lại là cũng biết làm ăn theo kiểu hợp tác xã...
Ngày 22/12/1978 - ngày Tết Quân đội. Ngoài tiêu chuẩn mà xe hậu cần B3 chở từ nước sang, chúng tôi còn tổ chức cải thiện thêm. Tôi xách AK đi dọc bờ mương bắn cá. Đứng rình một lúc, từng đàn cá sặc rằn to cỡ bàn tay từ từ nổi lên. Thế là : Bụp ! Cá láng trắng nước nhưng phải lập tức lấy màn vớt ngay. Vì chỉ một lát là nó hồi lại. Bố Nhương lại có kiểu bắt cá khác. Không biết anh ấy kiếm đâu được quả đạn B.40 lép liền tháo ngòi nổ ra. Buộc vào một thanh tre cứng dài chừng 2m rồi vác xuống cái đìa cạn gần đại đội 4. Vào xin ít liều cối tọng vào đầu đạn đốt. Thuốc nổ TNT bắt lửa cháy đen kịt. Thế là cha ấy gí cái dụng cụ bắt cá quái dị ấy xuống đìa rà đi rà lại một lúc cho thuốc cháy hết rồi lội ào xuống. Quờ quạng rồi quăng liên tiếp lên bờ những con cá lóc đen bị say thuốc to cỡ bắp tay. Tôi ngán cái dụng cụ nghề cá ấy quá. Kinh bỏ mẹ ! Thôi ! Để em xách cá về cho nào...

Điểm qua thực binh và trang bị của trung đoàn 2 trước chiến dịch giải phóng Phnom Penh :
- Trung đoàn trưởng : Thiếu tá Nguyễn Như Thạnh.
- Các ban Tác chiến, ban Chính trị, ban Hậu cần
- 3 tiểu đoàn bộ binh gồm D4, D5, D6 ( tiểu đoàn anh hùng) - tổng quân số khoảng 700 người
- Đại đội 16 : 3 khẩu đội cối 120mm
- Đại đội 17 : 4 khẩu đội DKZ 75mm
- Đại đội 18 : 4 khẩu đội 12.8 mm
- Đại đội 19 : Công binh - trang bị nhẹ.
- Đại đội 20 : 1 B Thông tin -Vô tuyến máy 15W, 1 B hữu tuyến, 1 B truyền đạt
- Đại đội 21 : Trinh sát - Trang bị nhẹ - AK , M.79
- Đại đội 22 : Vận tải - 2 xe REO, 1 xe Zeep, trực thuộc B3
- Đại đội 23 : Trạm phẫu, bệnh xá trung đoàn
- Đại đội 24 : Vệ binh - trang bị như đại đội bộ binh, bảo vệ sở chỉ huy trung đoàn ,trực thuộc ban tác chiến.
Thống kê như thế để thấy rằng tại thời điểm đó, quân số dù đã được bổ sung vẫn còn lâu mới đủ quân số theo biên chế chính thức của một trung đoàn bộ binh chủ lực. Chúng ta đã từng xem rất nhiều phim về chiến tranh. Theo tôi, có bộ "Giải phóng châu Âu" của Liên xô có những cảnh quay chiến tranh thành công nhất. Còn mấy bộ phim chiến đấu nước nhà muốn chân thực hơn có lẽ phải cho mấy bố làm phim cầm súng choảng nhau vài năm hãy cho về cầm máy quay.Chiến tranh giản dị đến khắc nghiệt vô cùng. Diễn tiến tâm lý cũng chẳng lằng nhằng phức tạp trong thời điểm cận chiến. Mày sống tao chết hoặc ngược lại. Huy động và sử dụng tối đa các kỹ năng sống sót của con thú. Lăn đi! Nằm xuống! B.41 đâu? Bịt mồm khẩu đại liên! Mẹ kiếp !....Không sủa, không gầm gừ được thì văng tục!..... Có thế thôi ! Sau này lắng lại, các xúc cảm con Người trở về, và được sự giúp đỡ của các nhà văn nhà báo lãng mạn mới hay mình đã chiến đấu vì Đất nước. Kể cũng thấy tự hào...

Rồi thời điểm ấy cũng đã đến !


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét