Thứ Ba, 4 tháng 9, 2012

Đổ Trung Quân và MẸ





Thơ…thơ:ĐỖ TRUNG QUÂN

04THÁNG 9
Mẹ…
….bài thơ này viết năm 1998,khi mẹ tôi còn sống.Một buổi chiều đứng trên ban công của Xí nghiệp in đường Trần Huy Liệu -Phú Nhuận,nơi lúc ấy tôi làm công nhân.Nhìn xuống một đám tang qua đường .đám tang có nhạc, kèn vui vẻ.nhưng chợt để mình làm kẻ đi sau xe tang…tôi giật bắn người.Chiều ấy tôi xin về sớm chả biết để làm gì nhưng dốc túi mua những món ăn mẹ tôi thích nhưng không mấy khi được ăn vì nghèo quá.
bài thơ này post lại.Dù tôi thật sự không có  thói quen thích thơ của mình.Nếu không nói rằng tối ghét nó,trừ bài thơ này.Không hẳn vì nó hay,đơn giản vì nó là sự thật.
Con trai.hãy yêu lấy mẹ mình bởi lẽ bao nhiêu thế hệ đi qua ai cũng thở than ”muộn cả rồi,tôi hối hận!”
Đỗ Trung Quân
(Theo FB Đỗ Trung Quân)
 
 MẸ
 Xin tặng cho những ai được diễm phúc còn có Mẹ
Con sẽ không đợi một ngày kia
khi mẹ mất đi mới giật mình khóc lóc
Những dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ?
Con hốt hoảng trước thời gian khắc nghiệt
Chạy điên cuồng qua tuổi mẹ già nua
mỗi ngày qua con lại thấy bơ vơ
ai níu nổi thời gian?
ai níu nổi?
Con mỗi ngày một lớn lên
Mẹ mỗi ngày thêm già cỗi
Cuộc hành trình thầm lặng phía hoàng hôn.
Con sẽ không đợi một ngày kia
có người cài cho con lên áo một bông hồng
mới thảng thốt nhận ra mình mất mẹ
mỗi ngày đi qua đang cài cho con một bông hồng
hoa đẹp đấy – cớ sao lòng hoảng sợ?
Ta ra đi mười năm xa vòng tay của mẹ
Sống tự do như một cánh chim bằng
Ta làm thơ cho đời và biết bao người con gái
Có bao giờ thơ cho mẹ ta không?
Những bài thơ chất ngập tâm hồn
đau khổ – chia lìa – buồn vui – hạnh phúc
Có những bàn chân đã giẫm xuống trái tim ta độc ác
mà vẫn cứ đêm về thao thức làm thơ
ta quên mất thềm xưa dáng mẹ ngồi chờ
giọt nước mắt già nua không ứa nổi
ta mê mải trên bàn chân rong ruổi
mắt mẹ già thầm lặng dõi sau lưng
Khi gai đời đâm ứa máu bàn chân
mấy kẻ đi qua
mấy người dừng lại?
Sao mẹ già ở cách xa đến vậy
trái tim âu lo đã giục giã đi tìm
ta vẫn vô tình
ta vẫn thản nhiên?
Hôm nay…
anh đã bao lần dừng lại trên phố quen
ngã nón đứng chào xe tang qua phố
ai mất mẹ?
sao lòng anh hoảng sợ
tiếng khóc kia bao lâu nữa
của mình?
Bài thơ này xin thắp một bình minh
trên đời mẹ bao năm rồi tăm tối
bài thơ như một nụ hồng
Con cài sẵn cho tháng ngày
sẽ tới!
1998
http://www.youtube.com/watch_popup?v=aTPvzlO-8dQ&vq=medium#t=83 
http://www.youtube.com/watch_popup?v=mlf7gY3C4s8&vq=medium#t=16 





NGỌC BÍCH
06/09/2012 at 6:36 Sáng
MẸ VÀ TRỜI MƯA
Mùa mưa thường vẫn hay đến sớm ,nhất là ở Huế,những cơn mưa dầm dề kéo dài có lúc cả tháng mới dứt,được vài ngày rồi lại tiếp nối qua tháng sau
Cứ mỗi lần mùa mưa đến Mẹ là người khổ nhất ,trước khi mùa mưa về,Mẹ vén khéo tính toán,tích trử nhũng món ăn như làm dưa làm mắm ,rồi giặt giũ mùng mền để sữa soạn đón một mùa mưa sắp đến
Anh chị em chúng tôi như một thói quen tự nhiên,chung tay vào làm giúpMẹ
Mưa kéo dài làm cho áo quần lâu khô ,mà thời đó làm gì đã có máy giặt ,máy sấy,Mẹ lại phải đốt lò than lên ,Mẹ đã chụp lên bếp than hồng chiếc bội đan bằng tre ,rồi phơi áo quần lên trên để sấy khô ,kịp cho các con mặc đi học,,Trời cứ mưa ,mưa mãi,nên việc tắm rửa cũng khó khăn ,cái thời chưa có máy nước nóng,nên Mẹ lại phải nấu nước chứa vào bình thủy dể tắm cho chị em tôi ,,Trời mưa suốt nên không khí lạnh giá,có lúc Mẹ mới đổ nước sôi vào chậu thì nước đã nguội rồi ,,chị em tôi thường hay trốn tắm,chỉ lau mình thôi ,,những đêm mưa chúng tôi ngủ rất ngon ,vì ngoài áo len tấc chân ,Mẹ còn đắp đậy cho chúng tôi chiếc mền dày mịn êm ,,có khi bão lũ kéo về,cơn lạnh gia tăng ,lanh đến cắt da cắt thịt,,thấy các con trăn trở không ngủ,Mẹ lại nhóm bếp than hồng đẩy vào gầm giường sưởi ấm cho các con
Cơn mưa dai dẳng làm mau đói bụng,Mẹ rất khéo tay trong việc chế biến các món ăn ,bữa cơm chỉ có dưa cà cá mắm mà chúng tôi đã ăn hết một nồi cơm to ,,thế mới biết tài nội trợ của Mẹ là nhất
Những buổi chiều mưa,.,ngồi thu mình trong chăn ấm,,,nghe tiếng mưa rơi lộp độp trên mái nhà ;nhìn chúng tôi lúc đó như những chú mèo ngoan mơ mộng;Mẹ đã nhanh tay đặt trước mặt chúng tôi một đĩa lạc rang nóng giòn;và những củ khoai lang lùi bếp thật thơm ;,,chúng tôi vui sướng thưởng thức và đồng thanh hát bài ,,,Mẹ là tất cả bầu trời Mẹ ơi;Qúa cảm động Mẹ vờ trách yêu các con ;các cô ;cậu chỉ khéo nịnh ;
Trời mưa có lắm bất tiện ;nhưng cũng có cái hay của nó;ngoài mùa màng tốt tươi ;không khí trong lành;mưa còn tạo dịp cho chúng tôi làm điệu;vào lớp học thì ôi thôi đủ màu đủ sắc ;những chiếc áo len rực rỡ ;xinh đẹp làm sao Có lẻ ở cái xứ sở hay mưa hay lạnh ;nên bà mẹ nào cũng giỏi đan áo ;tuy có nhiều áo nhưng mỗi lần mưa đến ;Mẹ lại chọn len tôt đan cho chúng tôi ;vì những chiếc áo cũ đã chật hết rồi;sẵn đó Mẹ dạy cho các con từng đường kim mũi chỉ
Mẹ đã nuôi dạy các con với tất cả tình thương bao la như biển cả ;nói sao cho hết được tình Mẹ thương con
Bây giờ khi đã lớn khôn ;và Mẹ đã đi xa ;chúng tôi vẫn luôn nhớ đến Mẹ ;mỗi khi cơn mưa kéo về;tôi như nhìn thấy Mẹ đang hiện diện đâu đây
Tôi đứng nhìn những giọt mưa đang rơi đều ngoài song cửa ;đưa tay hứng lấy giọt nước mát lạnh bay tạt vào mặt ;vào tóc;cảm nhận trong mưa rơi có vị mặn của nước mắt;những giọt mưa vô tình cứ rơi mãi rơi mãi ,,,Tôi thì thầm gọi ,,,,Mẹ ơi
Ngoc Bích 11B3
Vu Lan 2012

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét