
Sau mấy chục năm xa cách, tôi trở lại thành phố để tìm thăm bạn bè và cô giáo. Cái nơi mà tôi sống hai năm cuối của thời học sinh mà mãi sau này trở thành kí ức khó quên. Nào là cô Mai, cô Nguyệt, bạn Y, Bích, Mai, Thanh, Thanh, Thanh, Đỗ, Thực, Hay…mỗi người một hoàn cảnh sống có khác nhau và trong sâu thẫm cái riêng của mỗi người cũng có những điều khác mà không thể chia sẽ. Chúng ta vẫn biết điều đó nhưng phải chấp nhận, dù chắc rằng ai cũng muốn chắt lọc, giữ lại những hạnh phúc, những toại nguyện gạn bỏ đi những bất hạnh, nhưng đành bất lực chúng ta vẫn phải sống với những điều đó như một diễn viên diễn trọn vai trong một vỡ kịch dài.Tôi còn nhớ một bài thơ ( quên cả tên bài thơ và tác giả) do người em họ đọc lại thấy hay nên nhớ đến bây giờ chép lại các bạn cùng suy ngẫm:
Ta gặp em như gặp người thứ nhất
Em gặp ta như gặp kẻ sau cùng
Những đêm đó một vầng trăng đã khuất
Làm hoang đường mộng mị đến trăm năm
Em gặp ta như gặp kẻ sau cùng
Những đêm đó một vầng trăng đã khuất
Làm hoang đường mộng mị đến trăm năm
Ta dắt nhau đi trên ngày tháng rối
Như đôi cô hồn khất thực co ro
Chung quang ta thế nhân cười cợt hỏi
Em sắm tuồng đi ta nhắc cho
Như đôi cô hồn khất thực co ro
Chung quang ta thế nhân cười cợt hỏi
Em sắm tuồng đi ta nhắc cho
Em làm khôn còn ta ta giả dại
Ngày bồn chồn ngày đêm khắt khoải đêm
Ta tủi thân sau những lần vượt ải
Nghề ngông cuồng tập mãi cũng thành quen
Ngày bồn chồn ngày đêm khắt khoải đêm
Ta tủi thân sau những lần vượt ải
Nghề ngông cuồng tập mãi cũng thành quen
Ta cứ xem em như hoàng hậu góa
Dẫu biết thừa em vốn gái lê dân
Còn ta là một vĩ nhân tàn tạ
Suốt cuộc đời không làm nên công nghiệp để lưu danh
Dẫu biết thừa em vốn gái lê dân
Còn ta là một vĩ nhân tàn tạ
Suốt cuộc đời không làm nên công nghiệp để lưu danh
>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>
Những Người Bạn của tôi ,
Hôm Sinh Nhật Mập ( Kim Thanh ) , cả nhóm hẹn đến nhà
Mập để cùng đi xuống Cô Huỳnh Mai mời cô cùng dự SN cho vui ( Mà nó
cũng đả thành cái lệ rồi mà , vui cũng xuống cô , buồn cũng kéo
nhau xuống cô ) . Mập bảo ông phải tới sớm hơn các bạn khác để tui
còn hỏi tội ông nhen .
Trời sui đất khiến , chưa bao giờ tôi tới sớm được
như dự kiến , các bạn nói tôi mê tiền hơn mê bạn ( mà nghỉ củng đúng
đó chứ , cái gì mà có hẹn với bạn là y như rằng khách hàng kêu xe
chạy đến sát giờ hẹn mới xong ) .
Đến nhà Mập cả nhóm đông đủ , vào chỉ kịp đưa Mập
túi quà và nói nhỏ – đố Mập đoán được là gì ? nó là nguyên nhân
gây mất đoàn kết đó !!! Thế là cả nhóm kéo xuống cô. YA cứ càm ràm – bạn bè cho ai chờ cũng
được , nhưng đừng để cô chờ mấy đứa mình........
Mấy bà bạn có dịp chưng diện cũng đẹp lảo lắm chứ
, cô càng vui hơn …Tôi nghĩ vui
nhất có lẻ là Mập , Mập nói liếng thoắng suốt buổi ...( nhiều câu
tôi nghe mà nổi da gà luôn vậy...)
Tôi ngồi lui ra một góc nhìn các bạn và cô trong
niềm hạnh phúc , khi nghe cô và các bạn nhắc tới trang BTX , và ADHM
tôi chợt bân khuân nhớ về bè bạn ở xa …
Nhớ lắm
Trùm ơi , Tri ơi !!! Tôi liền gọi ĐT cho Tri hẹn chắc ngày về để còn
lên thăm Trùm , tôi hợp đống tác
chiến với YA vừa thúc dục vừa o ép Tri về để còn kịp gặp lại bạn
nếu không tôi và các bạn cũng đi thăm không chờ Tri nửa .
Đến nhà Trùm
tất cả đều vui mừng cho gia đình bạn , vì là lần đầu tiên đến nhà ,
mấy bạn nam tụm lại với nhau trong khi các bạn nử đang chung tay phụ
với nử gia chủ bày biện chuẩn bị tiệc , nhưng có lẻ là điều tra là
chính...Phụ nử mà ...
Với nhóm BTX
này nói chung và nhóm YAMAHA nói riêng , tôi cảm nhận được tình bạn
rất chân thành , rất thực , không màu mè và điều đáng trân trọng
nhất là thẳng thắng . Cám ơn các bạn vì chúng mình còn đến được
và quan tâm tới nhau…
....................
hãy tưởng tượng…
sớm mai thức dậy chỉ còn lại một mình
những thân quen chẳng còn ai cả
chùm hoa mua về không cho ai
nằm buồn thiu trong túi áo
hãy tưởng tượng…
chiều cuối năm chỉ có một mình
cùng lá rụng
con đường hun hút buồn tênh
nghe bài hát quen không có ai để nhìn nhau gật đầu
ly cà phê lơ đãng
quên bỏ đường
cái đắng không ở trên môi
cái đắng trong nôỵi niềm không bay tỏ được
hãy tưởng tượng…
sớm mai thức dậy chỉ còn lại một mình
những thân quen chẳng còn ai cả
chùm hoa mua về không cho ai
nằm buồn thiu trong túi áo
hãy tưởng tượng…
chiều cuối năm chỉ có một mình
cùng lá rụng
con đường hun hút buồn tênh
nghe bài hát quen không có ai để nhìn nhau gật đầu
ly cà phê lơ đãng
quên bỏ đường
cái đắng không ở trên môi
cái đắng trong nôỵi niềm không bay tỏ được
hãy tưởng tượng…
......................
Phù Viên
>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>
Xuất Phát Xuống Thăm Cô Nguyệt
Nhà YA
Nhà Xuân Vương ( nguyên lớp trưởng 11 b 3 VHQĐQT )
Nhà Đặng Trần Đổ