Thứ Ba, 5 tháng 2, 2013

Một số bài thơ trong sổ nhật ký của Trần Duy Chiến



Phần phụ lục
Một số bài thơ trong sổ nhật ký của Trần Duy Chiến



"Trên chốt, tôi làm thơ cho tôi
Không hay, không dở cũng chẳng tồi
Không đăng báo được, tôi hút thuốc
Có thế thôi mà, có thế thôi..."
(Trần Duy Chiến, 15-9-1979)



Tạm biệt

Tạm biệt người thân, tạm biệt em
Thôi anh đi đừng buồn nghe bé
Cố vui lên vui để tiễn anh
Đừng khóc làm chi dị lắm nè
Thẹn với quê hương với bạn bè
Bé ơi! Sao bé cứ mãi nhè
Bé khóc làm anh ríu bước chân
Nửa hồn cho bé nửa bâng khuâng
Anh đây nào phải chẳng biệt buồn
Chẳng biết lòng mình réo gọi tuôn
Anh nghe hồn nhỏ từng giọt lệ
Nghe cả tim anh dậy yêu thương
Nhưng vì nhiệm vụ với quê hương
Có lẽ nào đâu chỉ ngồi nhìn
Đồng bào biên giới chịu tang thương
Giờ đây anh quyết phải lên đường
Đánh cho quân giặc chẳng lăm le
Giang sơn Tổ quốc vẹn mọi bề
Nhiệm vụ làm xong anh lại về
Vui buồn quân ngũ kể bé nghe
Yêu thương nối lại tơ lòng cũ
Tình sẽ mặn nồng ngát bể dâu.
6-10-1978.



Nhớ quê hương

Đà Thành ơi! Quê hương yêu nhớ!
Đã từng giờ nhắc nhở trong tôi
Từ đây cách trở phương trời
Xa rồi nhớ mãi những lời mến thương
Nhớ đêm trăng vấn vương mong đợi
Những chiều về phơi phới hồn tôi
Biển Đông nối tiếp chân trời
Bao la một dải sáng ngời hương quê
Nhớ Mỹ Khê nắng về tắm mát
Nhớ Bạch Đằng thơm ngát hương yêu
Sông Hàn đón gió hiu hiu
Đò ngang cập bến những chiều đón em
Nước trong xanh êm đềm sóng vỗ
Hồn Phật Đài khẽ bảo hồn ta
Mây chiều phủ kín Sơn Trà
Khói lam ôm ấp mái nhà thân yêu
Cầu tên anh mấy nhịp cô liêu
Hai đứa hẹn rồi dìu nhau bước
Quang Trung xanh mướt con đường
Kiền kiền bóng mát yêu thương nhộn đầy
Ngũ Hành Sơn trời mây sừng sững
Vươn cao mình thẳng hướng tương lai
Thằn lằn suối Đá chạy dài
Cho tôi nước mát nắng mai ấm lòng
Gió Thăng Bình ước mong rộn rã
Liễu Nam ô buông xoã tóc thề
Chuông chùa chiều xuống lê thê
Gió đông thức dậy sóng về cù lao
Hùng Vương đây ồn ào tấp nập
Sân Chi Lăng chủ nhật vui sao
Chợ Cồn lắm cảnh ra vào
Quốc danh chiếu bóng xôn xao rộn ràng
Còi tàu đến vang vang giục giã
Nắng xuân về ấm cúng sân ga
Lòng tôi rộn những thiết tha
Nhớ chi như nhớ đậm dà quê hương.
(Viết vào ngày Tết nhớ nhà)


Tôi mơ

Tôi có trong tôi một ước mơ
Không hiểu xây nên tự bao giờ
Có lẽ mùa đông vào năm ấy
Quân trường lộng gió thấy bơ vơ

Tôi mơ Tổ quốc sớm thanh bình
Mơ đất mơ trời thôi chiến chinh
Mơ một loài hoa rừng đẹp mãi
Tôi về nối lại khúc dây tình

Tôi còn mẹ già sống bơ vơ
Tháng năm mòn mỏi mắt trông chờ
Đứa con chinh chiến ngoài biên ải
Ghé về thăm mẹ đến bao giờ

Tôi có người thương nhỏ dễ thương
Ngày xưa hai đứa học chung trường
Hôm đi em tiễn nhòa lệ thắm
Giờ đây xa vắng nhớ thương thương

Có bạn bè tôi dăm bảy đứa
Đứa ra biên ải đứa Cà Mau
Đánh giặc giữ nhà đôi đứa mất
Đứa đi đứa ở vắng tin nhau

Rồi có ngày mai tan chiên tranh
Quê hương đẹp mãi thắm màu xanh
Súng đạn này đây tôi xin trả
Màu xanh áo trận tháng ngày xa

Trả lại những ngày sống quạnh hiu
Khói đắng vờn bay dưới nắng chiều
Hành quân vai nặng mồ hôi vã
Cục cơm ngày rưỡi bốc mùi thiu

Trả hết không còn giữ trong tôi
Tháng năm chinh chiến đã qua rồi
Còn đây kỷ niệm đời binh nghiệp
Vui buồn quân ngũ lắm chia phôi

Tôi trở về quê trở lại nhà
Tìm gặp em tôi, gặp mẹ già
Quỳ dưới chân người tôi sẽ nói
Mẹ ơi ngày tháng nhớ đã qua!
Định nghĩa tình yêu

Yêu là khi nhạc lòng lên điệu
Là tâm hồn ghi khắc hình ai
Là nhớ nhung mơ mộng suốt đêm dài
Là mong đợi bước chân người thương mến

Yêu là khi mắt nhìn nhau đầy âu yếm
Môi ngập ngừng mà nói chẳng nên câu
Mắt nhìn nhau như quên vạn u sầu
Và thấy cả cuộc đời lên sắc thắm

Yêu là khi kẻ xa người nhớ
Là mỏi mòn chờ đón bóng dáng quen
Là trao nhau bằng nụ cười ánh mắt
Là dìu nhau vào cõi mộng tình yêu.
Đêm 25-2-1979


Chuyện đêm

Chuyện đêm nay trên chột
Thì thầm vang dưới trăng
Chụm đầu năm ba thằng
Ngồi buồn buồn tâm sự
Cho vơi nỗi nhớ thương
Nó bảo nó xa vợ
Năm nay bốn năm tròn
Có được hai đứa con
Đứa sau chưa thấy mặt
Đứa trước nay chẳng còn
Nó bảo còn mẹ già
Đôi mắt đã mù loà
Hôm đi mẹ sờ nó
Nước mắt bà rưng rưng
Nó nói mẹ yên lòng
Con đi tròn một năm
Con lại về thăm mẹ
Nhìn xa vời ánh trăng
Tính chỉ còn ba hôm
Bốn năm tròn vừa chẵn
Nó chưa ghé lại nhà
Vợ nó thương nhớ nhiều
Viết thư bảo nó liều
"Anh cố... về thăm em "
Nó bảo thương thật nhiều
Nhưng chưa về thăm được
Khi trên mình đất nước
Còn mang bao vết thương
Khi lửa khói chiên trường
Cướp đi đồng đội nó
Nó kể chuyện quê hương
Giờ làm ăn tập đoàn
Sướng khổ hay gian nan
Mọi người cùng chung hướng
Ra đi rồi không lo
Gia đình gặp việc khó
Giúp đỡ có địa phương
Ngoài trời rơi hạt sương
Rừng khuya im lắng đọng
Phía hàng rào bố phòng
Mìn giăng cành khô rơi
Thỉnh thoảng nổ "ầm oang "
Giật mình trong bàng hoàng
Thương nó thương thật nhiều
Nhớ!

Quái, nhớ làm sao, nhớ nhớ hoài
Nhớ đàn em nhỏ, mẹ già nua
Năm canh trằn trọc nào đâu ngủ
Khi gió lẻn vào mái hiên thu

Nhớ nhớ làm sao, nhớ nhớ nhiều
Nhó bạn, nhớ thà lại nhớ quê
Nhớ chiều bơi !ôi trên sông nhỏ
Nhớ tối rong chơi nhớ nhớ ghê

Nhớ nhớ làm sao nhớ nhớ ai
Nhớ ai sao nhớ cả đêm dài
Nhớ làn môi thắm tóc ngang vai
Nhớ nhớ thương thương suốt đêm trường

Nhớ nhớ làm sao nhớ nhớ thương
Nhớ chiều kỷ niệm trên bờ mắt
Nhớ nửa đêm nao ai vấn vấn vương
Nhớ quá làm sao nhớ nhớ thương.


Bắt dế
(Viết cho những ngày không có thuốc hút)

Mỗi bước chân đi mỗi cái nhìn
Thử xem con dế nhỏ xinh xinh
Có nằm rơi rải lăn trên đất
Ta chộp cho vào túi ni lông
Dế mẹ, dế con lẫn dế cha
Dế than, dế đất đến dế bầu
Dế già, dế trẻ bắt hết
Tóm gọn vào bao đem về nhà
Ô kìa con dế chết nằm lăn
Đủ cánh còn râu lại nguyên răng
Vui sao ta đến chộp ngay chàng
Dế im thiêm thiếp chẳng hung hăng
Dế được đầy bao vui quá ta
Hai con nhập một rồi cho đá
Dế reo dế nhảy cho ra khói
Dế giúp cho ta đỡ khát thèm
Một cuộc tình

Một sáng mây trôi thấy hững hờ
Thu sang chợt lạnh lòng bơ vơ
Người công nhân trẻ quay về xóm
Mong gặp mẹ hiền thấy em thơ

Đâu đó xong xuôi bước vội vàng
Nhà Hà em gái ghé qua ngang
Vui vui trò chuyện ngày xa cách
Nào biệt tình yêu khẽ bước sang

Em kể đây rồi đất An Cư
Nơi người con gái tuổi yêu thương
Xuân xanh mười tám hoa ươm nở
Khơi rộn lòng tôi nỗi vấn vương

Tôi gởi hồn tôi đến nơi em
Thảm len chân bước vội ghé lên
Xem qua tường tỏ người trong mộng
Cho được thỏa lòng nỗi ước mong

Từ đó rồi đêm lại nôí đêm
Trăng thu soi mói chiếu bên thềm
Hồn như thoang thoảng cung trời ấy
Biệt tỏ cùng ai nỗi nhớ này

Một tối nghe lòng thúc giục tuôn
Nhạc tình bừng dậy réo điên cuồng
Băng xe tôi dêll tìm em để
Tỏ hết nỗi lòng dậy yêu thương

Cũng con đường cũ cũng lối mòn
Bao lần cùng bạn ghé qua ngang
Sao nay chân bước nghe khang khác
Nghe cả con tim đập rộn ràng

Vì chữ yêu kia réo gọi vang
Khiến tôi bất chấp ghé vô càng
Trước nhà khe khẽ run run hỏi
Ai đó hộ tôi chỉ giúp nàng?

Như chú nai vàng trông bỡ ngỡ
Ngước thìn người khách mắt thờ ơ
Mỉm cười em hỏi người dâu đó
Có việc chi cần hay đến chơi?

Ôi nụ cười xinh xinh quá xinh
Khiến tôi như máu ứ lên mình
Vận dòng can đảm đâu còn sót
Khẽ trả lời em anh đến chơi!

Từ đó rồi đêm lại nối đêm
Trăng vui trăng chiếu sáng bên thềm
Tình vui thoang thoảng hòa theo gió
Bên cạnh cuộc đời đã có em.

Đêm xuống cầu đen hai dứa hẹn
Ngồi nhìn sóng gợn nước tung tăng
Ru hồn vào mộng tình ân ái
Siết chặt đôi môi nguyện suốt đời.

Nho nhỏ thẹn thùng em vội hỏi
Vì sao hai đứa lại quen nhau
Vì sao đêm đền ở nơi cầu
Có kẻ đang hoà chung nhịp thở

Chẳng biết vì sao nữa em yêu
Có lẽ vì mây gặp gió chiều
Vì hoa nên bướm tìm bay dện
Vì bên yên bình thuyền ghé neo

Thẹn thẹn thùng thùng em quay mặt
Nhìn dòng nước chảy ánh sao giăng
Sương đêm ôm trọn hai hồn nhỏ
Đôi mái đầu xinh dưới ánh đèn

Chiều hẹn mây trôi trắng lững lờ
Phật đài hếu réo gió bâng quơ
Chim vui đôi lứa chim quên hót
Hai đứa bên nhau dệt ước mơ

Theo gió tình bay chót vót cao
Bướm xinh vui lượn vẫy cánh chào
Ngũ Hành Sơn dó dìu em bước
Dốc đá gập ghềnh em khẽ chao

Nhìn chiếc lá vàng rơi theo gió
Bồi hồi linh cảm nói trong lo
Nếu mai hai đứa mình xa vắng
Những kỷ niệm này em giữ cho

Quay mặt làm ngơ em dỗi hờn
Trách anh cứ mãi nghĩ đâu không
Yêu anh em nguyện yêu anh mãi
Đừng nói chúng mình đứa đôi nơi

Đừng nói mai kia rồi xa cách
Sẽ làm em khổ lắm nghe anh
Sẽ vùi chôn mât loài hoa nhỏ
Chôn mất hồn em mất tuổi xuân

Đôi mắt vướng buồn em cúi mặt
Giọt sầu lăn nhẹ thấm ướt khăn
Quàng tay ôm trọn đôi vai nhỏ
Khe khẽ hôn lên suối tóc mơ

Thôi nhé đừng buồn nữa nghe em
Đừng rơi giọt lệ lắm yếu mềm
Tình vui mình hãy vui lên đã
Vui mãi cho tình ta thắm hoa

Lặng lẽ chiều buông tự lúc nào
Chia tay lòng thấy quyến luyến sao
Tiễn chân em gái về xóm nhỏ
Nghe trái yêu thương chín ngọt ngào

Từ đó rồi tôi lại đi xa
Nhớ sao em gái ở quê nhà
Bước chân vồn vã quay về xóm
Gặp lại người thương mãi nhớ mong

Vẫn cái nhìn xưa đôi mắt xưa
Vẫn là làn môi đỏ hay hờn dỗi
Nhưng nay sâu kín buồn chan chứa
Bao nỗi sầu thương tận đáy lòng

Nghẹn ngào dòng lệ rơi trên má
Em kể đây rồi chuyện xảy ra...!
Tôi nghe tim vỡ tan từng mảnh
Và tựa hồ đang sống trong mơ

Đâu biết chiều kia là lần cuối
Gặp em rồi để mãi xa em
Tương tư ai gảy đàn ngăn cách
Giết chết hồn tôi giữa tuổi xanh

Thôi hết rồi đò đã sang sông
Người xưa nay dã bước theo chồng
Tập thơ ngày cũ em trao lại
Tình đã lỡ làng kẻ sang ngang

Đâu biết tình yêu là gian dối
Là buồn là hận lúc chia phôi
Là thương nhớ mãi người bên ấy
Là oán cho đời lắm chua cay

Từ đó rồi đêm lại nối đêm
Trăng lên trăng chiếu sáng bên thềm
Buồn ơi man mát lòng tôi nhớ
Một chút hương tình thoáng gợi lên

Tôi đứng đây hồn để đâu đâu
Dư hương ngày cũ bước qua cầu
Thuyền ai lơ lửng lòng tan nát
Lá rụng lìa cành thắm nỗi đau

Rồi một tình cờ tôi ghé lại
Trong chiều biển cát dưới Phật đài
Nhìn dòng nước biết buồn nhung nhớ
Nhìn nắng nhạt nhòa sóng lao xao

Kỷ niệm ngày xưa lại hiện về
Liễu buông tóc xõa đứng lê thê
Chim ơi đừng hát bài xa cách
Để kẻ tương tư phải chạnh lòng

Ai biết chiều nay tôi khổ mãi
Bồi hồi thầm gọi đền tên ai
N... ơi! Bên ấy còn thương nhớ
Những kỷ niệm đầu nay đã phai

Ôi đớn đau cho kẻ đợi chờ
Nhìn thu mây trắng thấy bơ vơ
Nghe từng giọt lệ rơi thương nhớ
Nghe cả linh hồn khóc trong mơ.
(Viết xong ngày 8-2-1979 để kỷ niệm mối tình tan vỡ).
Lưu niệm

Bạn hỡi, mai đây mình xa vắng
Còn gì buồn nhớ đền tao chăng?
Bên đơn vị ấy chiều xanh biếc
Có dừng nhìn mây trắng băn khoăn

Rồi một đêm nào gió Tây Nguyên
Len lén lùa vào thấm lạnh tim
Còn ai chung chiều chung chăn nữa
Lòng tưởng trong mơ tay với tìm.

Hay lúc trăng về buồn rưng rức
Nhớ đâu hai đứa chui rừng
Nơi trường ông Thịnh đi tìm sắn
Bụng đói kể gì vui nướng ăn

Buồn lắm bạn ơi! Lúc chia tay
Ta xa ta nhớ nhớ những ngày
Vui buồn học tập cùng bè bạn
Nắng sớm thao trường tiếng cười vang

Ôi! kỷ niệm nào không luyến tiếc
Không để giọt sầu lại trong tim
Bùi ngùi cũng chịu tìm đâu thấy
Bóng dáng người thân mãi nơi đâu

Rồi mai đây trên vạn nẻo đường
Bạn thấy lòng mình bỗng vấn vương
Nhìn đây dòng chữ mình ghi lại
Một chút gọi là nhớ nhớ thương.
Trưa 10-2-1979

Trong cơn mơ
Trong nắng vỡ chiều nay
Hồn mây nhỏ bay bay
Say sưa tròn nỗi nhớ
Gió ru nắng cuối ngày

Long đong từ sợi khói
Hồn bay bỗng trên cao
Con đường mơ lá chêm
Nghe hơi thở thì thào

Em ơi cuối chân trời
Chiều nay mây buồn tím
Tôi đi tìm kỷ niệm
Bằng những phút chơi vơi

Thương em nỗi nhớ không rời
Thương em trong giọt chiều rơi cuối ngày
Cây gầy bóng nắng đìu hiu
Em ơi hơi thở tình yêu bồi hồi


Nắng tàn phai

Chiều nay nắng cũng tàn phai
Theo trăm nỗi nhớ đổdài bóng mơ
Gọi em ngôn ngữ là thơ
Hẹn nhau sau dải sương mờ rất xa
Hồn ta thành những bóng ma
Tình cảm như thoáng mây pha tím sầu
Giờ em hiện diện nơi đâu?
Trong khung trời ấy có sầu hay chăng?
Chiều nay tím lạnh kết băng
Những làn mây trắng về giăng cuối trời
Dang tay nhặt mảnh tình rơi
Tên em khẽ gọi bằng lời hư không
Em như lụa trắng tơ hồng
Giờ đây ngập tắt cho không gian buồn


Phân trần

Anh sợ tình đầu mong manh như lụa trắng
Để rồi thương yêu như nước mắt tan nhanh
Anh yêu em yêu em rất chân thành
Phải chăng nhớ thương bây giờ...
Chỉ như hình hài in trên cát?
Cơn sóng vô tình đã làm tan biến thật nhanh
Anh sợ tình đầu xanh như màu lá
Sẽ úa vàng khi mùa đổi thu sang
Bao năm tháng em trông đợi mỏi mòn
Sẽ phai mờ mùa thu trở lại
Ta nhìn nhau giây phút ngỡ ngàng
Em cúi mặt quay lưng về nẻo khác
Để cho anh ôm chết cõi lòng yêu
Đức Cơ, đêm 10-02-1979


Rồi một hôm

Rồi một hôm nghe dđi như hoang phế
Và cuộc tình bỗng chắp cánh bay xa
Ta đứng đây trông bóng đổ nhạt nhoà
Gọi tên nhau một lần như vĩnh biệt

Rồi một hôm cuộc tình lên cỏ biếc
Nén hương tàn nguội lạnh những thương yêu
Em vẫn vui nhìn mây khói trong chiều
Cho bia mộ một lần vương bụi cát

Rồi một hôm gió reo buồn khung nhạc
Anh vẫn còn nghe khúc hát ngày xưa
Và bây giờ hồn chợt đổ cơn mưa
Ta xa lạ như chưa lần quen biên

Rồi một hôm mây buồn trôi li biệt
Kỷ niệm đầu dẫu đã cố chôn sâu
Vẫn còn đây cho ta những thương sầu
Đứng với gọi tên nhau buồn năm tháng

Rồi một hôm tưởng tình vùi quên lãng
Nhưng đâu ngờ tình sống dậy trong nhau
Khi gặp anh em ngượng ngập cúi dầu
Ôi chua xót cho tình ta khờ khạo.
Nhớ 10-2-1979

Trả em về ngày tháng chưa quen
Trả em về ngày tháng chưa quen biê
Trời sẽ buồn đêm không một ánh sao
Quả yêu thương chưa chín chẳng ngọt ngào
Anh lỡ hái trên môi mềm vị đắng
Anh không vui cũng chẳng buồn câm lặng
Vì cuộc đời còn nhiều nẻo chia xa
Anh đem thơ vào những khúc tình ca
Để một lần tạ ơn chân thành nhất
Khi gặp nhau em ơ hờ cúi mặt
Anh mỉm cười xóa vội nét buồn đau
Thôi bây giờ xin đừng nhắc tên nhau
Cho kỷ niệm trôi mau vào quên lãng
Ngày cũng sẽ chia ra chiều sáng
Trả em về với những ước mơ son
Anh lang thang trên những lối rêu mòn
Và bỏ lại sau lưng nhiều nỗi nhớ
Nhớ 10-2-1979


Trên cát biển

Em đếm dấu chân mình để lại
Rồi mỉm cười hát khẽ một bài ca
Tiếng thanh êm loang nhẹ giữa bao la
Đứng bất động nhìn biển trời xanh biếc
Trong bỡ ngỡ nghe hồn trôi nuối tiếc
Sóng vào bờ xoá vội những dấu chân
Và tên em viết lên cát mờ dần
Rừng dương liễu gió lên buồn tiếng nhạc
Tà áo trắng em bay tung gió mát
Nắng đổ dài bóng nhạt biển chiều mơ
Với cung trầm em đọc những bài thơ
Bằng mực tím ghi vào trang nhật kí
Theo lối nhỏ đi vào trong mộng mị
Sóng thì thào như muốn gọi tên
Em chạy nhanh cho kỷ niệm vùi quên
Như dấu chân nhạt nhoà trên cát biển.


Vẻ đẹp tâm hồn

Lòng em trắng hơn màu trinh áo lụa
Tim em hồng hơn sắc thắm môi hoa
Đây lời em như tiếng hát xa xôi
Và ánh mắt long lanh vì sao lạ
Tóc em xanh, xanh màu xanh của lá
Những sợi mềm vui đón gió mơ bay
Bàn tay thơm ươm mộng ước thơ ngây
Mười ngón nhỏ ôm thời gian níu kéo
Cho nhạc guốc mừng vui thêm vạn nẻo
Cho em cười trọn nụ thắm môi hoa
Khi hoàng hôn nhuộm tím khoảng trời xa
Không vương vấn mây buồn trong biển mắt
Những dòng máu trong tim về họp mặt
Như nhảy mừng đều nhịp cất tiếng ca
Em thánh thiện thiên thần mang áo trắng
Ôi linh hồn ngàn vẻ đẹp kiêu sa!
10-2-1979.


Trong một phút mơ

Trong một phút mơ bay về dĩ vãng
Thấy em cười duyên dáng cưới chiều mơ
Liễu ru hồn gió hát dệt thành thơ
Khung trời tím nhạt mờ trong sương khói

Trong một phút mơ bay về vạn cõi
Con đường xưa mòn mỏi ngóng trông em
Trời trong xanh nghe nhạt guốc khua đều
Em đã khuất em theo nhiều nỗi nhớ

Trong một phút mơ bay về nhắc thở
Gió ru chiều than thở thấm hồn anh
Tiếng biệt li em vội bước qua nhanh
Về chốn cũ một lần ôm kỷ niệm

Trong một phút mơ bay về xâm chiếm
Cả khung trời rộn tiếng nói yêu ai
Đường mưa bay cây đứng lặng u hoài
Nắng chết lịm hoàng hôn mờ phủ bóng

Trong một phút mơ bay về bên ấy
Thấy em cười tay vẫy khẽ chào nhau
Ánh mắt biết vùi chôn kín thương đau
Và cố giấu u sầu trong giọt lệ.
Đức Cơ, 10-2-1979.
Viết cho tôi

Tôi viết bài thơ cho chính tôi
Run run nét chữ rối dăm lời
Âm thầm lặng lẽ nhìn năm tháng
Nước lững lờ trôi in dáng tôi

Bỗng thấy chơ vơ giữa khoảng đời
Bấp bênh thuyền nhỏ sóng mù khơi
Mà sao mưa gió như gào thét
Đánh sập thuyền tan vỡ ước mơ

Từ đó tôi xa dáng mẹ hiền
Xa người em gái nhỏ tôi yêu
Cuộc vui tan vỡ thôi đành hẹn
Hẹn lại kiếp sau sẽ nên duyên

Tôi bước đi theo nhịp quân hành
Chiến y màu lá thắm rừng xanh
Mà nghe chân bước buồn sao ấy
Nghe trái tim rung chặng đường trường

Vẫn biết vì tôi với quê hương
Làm trai nối chí bước lên đường
Theo lời Đảng gọi tìm no ấm
Hạnh phúc đong đầy cho núi sông

Nhưng sao hồn mãi nhờ bâng khuâng
Kỷ niệm ngày xa thoáng hiện gần
Bên hàng thốt nốt chiều nay vắng
Bóng mẹ hiền tôi bóng người thân

Mẹ ơi! Tôi gọi mẹ thật nhiều
Tên người đẹp mộng biết bao nhiêu
Lo tôi từng bát cơm manh áo
Lo miếng quà xinh buổi chợ chiều

Tôi đứng đây trông bóng nhạt nhoà
Nắng chiều ôm núi đứng xa xa
Đàn cò trắng hỡi về đâu nhỉ
Có ghé ngang nhà nhắn hộ tôi

Rằng kẻ ra đi dạo ấy rồi
Phương trời cách biệt sống trăm nơi
Vẫn còn thương lắm con đường nhỏ
Thương lắm quê hương một góc trời

Chiều nay bên ấy buồn không nhỉ?
Và có nhớ thương kẻ ra đi
Đất khách ôm người trai viễn xứ
Quê hương biền biệt buổi chia ly

Ơi cả trời xuân ơi nắng xuân
Hãy hôn lên má má môi hồng
Hôn lên suối tóc mơ huyền diệu
Của người em gái nhỏ tôi yêu

Còn tôi đã quen cảnh núi đồi
Quen hành quân nặng dưới mưa rơi
Quen đôi chân nhỏ luôn nhịp bước
Và cũng quen luôn súng đạn rồi

Trời xa đất lạ dấu chân in
Long-cóp, Tà-sanh, hay Pai-lin
Ba lô con cóc gùi đi mãi
Sống biết ngày nay chẳng biết mai

Súng nổ rền vang xa tận đâu
Chắc là bên ấy lại đánh nhau
Cầu xin Thượng đế bình yên đến
Cho đứa con trai thôi khổ sầu

Hỡi ước mơ xuân xin đừng đến
Với tôi giữa lúc đạn bom rền
Cho tôi yên sóng đời lính chiến
Tháng ngày hiu quạnh giữa rừng thiêng

Tuổi mơ tôi lỡ lần đánh mất
Áo trắng thư sinh đã nhuộm màu
Ngày xa xưa ấy vào quên lãng
Đành thôi chấp nhận những gian nan.
19-6-1979
Ngày tôi đi

Mẹ hiền rưng nước mắt
Sáng sương mờ theo bước tiễn chân tôi
Bàn tay gầy ghi một đời lam lũ
Trên đôi vai mẹ nhắn nhủ mấy lời
"Cố lên con phải xứng đáng là người "
Sao tha thiết hơn một bài chính trị.

Tôi hiểu mẹ vì tôi biết mẹ
Mẹ hiền ơi con nguyện mãi nhớ ghi
Thương mẹ quá làm sao tôi nói hết
Chỉ ngước nhìn bằng ánh mắt xa xăm
Tôi không khóc mà sao môi thấm mặn
Nghe giữa trời trông trải hoang vu
Con chim nhỏ rời xa tổ ấm
Có khi nào còn nhớ tiếng Mẹ ru
"Ầu ơ… con cò lặn lội bờ sông
Gánh gạo đưa chồng tiếng khóc nỉ non"

Tạm biệt người lên xe về chốn lạ
Tay vẫy chào lưu luyến tôi đi
Đường hành quân qua núi rừng xa quá
Thâu đêm dài xuyên gian khổ bước chân
Cơm vắt, muối rang sương chiều ôm lá
Giấc ngủ ngồi lưng gối ba lô
Tôi nghe bên tai lời mẹ dặn dò
"Cố lên con phải xứng đáng làm người"
Lời khuyên ấy như một liều thuốc bổ
Mạnh đôi vai trên vạn nẻo đường dài
Tôi bước tiếp đi như lời mẹ dặn.

Hôm qua nhận được thư mẹ gởi
Sau bốn tháng dài truy quét khắp nơi
Môi ngập ngừng trên nét chữ run run
Lời mẹ khuyên "Đừng nản chí con ơi"
Con của mẹ xứng đáng là con mẹ
Nghe trong ấy cả trời thương mến
Chiều mưa tuôn không thấm lạnh tim tôi
Bởi trong tôi luôn có dáng Mẹ hiền
Khi xung trận bên tôi từng bước tiến
Phiên gác dài trăng nghiêng nòng súng
Mắt quan sát thù, thương nhớ xa xăm
Quê hương đó mẹ tôi còn thức đó
Đang làm gì, ru giấc ngủ em thơ?
Tôi thương lắm người mẹ hiền năm tháng
Nuôi đàn con đâu ngại gian nan
Một nỗi mong con lớn con khôn
Mong xứng đáng làm trai đất Việt
Tôi chiên đấu vì tôi yêu cuộc sống
Của mẹ hiền của đất nước quê tôi
Môi bước chân đi thêm vững bước núi đồi
Như mẹ dặn dò tôi thuở trước.
Thương lính

Có những ai qua rồi trong cuộc chiến
Mới nghe lòng thương kiếp sống chinh nhân
Cơm vắt muối rang ấm lòng người linh trận
Giấc ngồi bên sáo muỗi vi vu

Tôi thương lắm vì tôi là lính đó
Áo trận bạc màu sờ rách đôi vai
Tôi biết yêu từng giọt nắng ban mai
Yêu hoa cúc để lòng thương hoa cúc
Hé nở hồng nhưng phải đợi xuân sang
Để thu qua thêm nhuộm úa lá vàng
Cho tơi tả màu trinh trong sương gió…

Tôi thương lắm từng trang sách nhỏ
Ghi tuổi học trò ghi tiếng ve kêu...
Hoàng hôn buông vi vút khúc sáo diều
Cho tôi biết yêu quê hương từ đó...

Tôi thương lắm bụi cây lùm cỏ
Con sông dài dòng nước mát trong xanh
Khói lam chiều ôm ấp mái nhà tranh
Đàn cò trắng lững lờ bay trong nắng

Tôi thương lắm người mẹ hiền khuya vắng
Ngồi ru con dỗ giấc ngủ thâu canh
Tiếng em thơ nhõng nhẽo gọi anh anh
Mỗi tôi đến bên gia đình sum họp

Tôi thương lắm bạn bè dăm bảy đứa
Sông xa phương nơi đây đó đất trời
Thương cho tôi thương cả cuộc đời
Làm lính chiến tôi thương màu áo trận.
Long-cóp, 29-8-1979.


Rồi từ đó

Khoác áo chinh nhân tôi làm người linh chiến
Bước quân hành trên khắp đó đây
Kia núi nọ đây rừng cây lá xếp
Dặm trường in đôi gót nhỏ tôi qua
Chú nai con ngỡ ngàng ánh mắt xa xa
Tôi đền ở, ra đi không biết
Chẳng ngày giờ cũng chẳng cữ kiêng
Bởi tôi là người lính chiến
Lấy đất làm giường thay nệm gối chăn bông
Ánh sao đêm thắp sáng cho đời
Vũng nước bùn say tợ bia hơi
Đường hành quân nắng đốt cháy da
Đêm ngủ dưới trời mưa rơi tầm tã
Gió reo lưng đồi ru kiếp sống chinh nhân
Núi rừng này và nối tiếp bước chân
Tôi đi mãi trong mùi khói đắng
Rồi một chiều trong dạ bâng khuâng
Tôi ra đứng nhìn xa phương trời ấy
Thương cuộc đời phiêu bạt gió mây.
2-9-1979
Thơ vui về Tiểu đội súng cối

Tiểu đội tôi đây có sáu người
Siêng siêng cũng có lắm người lười
Vui vui tôi kể cho đời biết
Có biết thì im chớ chớ cười

Đại Bảng quê hương đất Tam Kỳ
Khoai mì ngập nước phải ra đi
Nghe đâu vào lính năm bảy sáu
Trung sĩ phong rồi phấn đấu mau

A phó Phượng ròm xếp theo sau
Quê hương Nghệ Tĩnh ấy quê choa
Đôi chân nghịch ngợm hay bươi phá
Vui tính anh em đặt hiệu "Gà"

Quang Mập người trai Phú Khánh đây
Núi đồi lồng lộng chẳng đất cày
Củ khoai củ sắn rồi cũng hết
Tình nguyện xin đi bộ đội này

Lộc ngõng quê tận chốn sông Cầu
Đẹp trai nhưng ngặt nước da nâu
Nghe đâu vừa bị con bồ đá
Khiến cậu hận đời xung lính chăng?

Tám út hiệu là sĩ A tôi
Mấy hôm đau bụng đi viện rồi
Vì ăn thịt vịt không nhai nhỏ
Xương xóc phải vào bao tử đau

Thừ sáu là tôi đất Quảng Nam
Mới về A Cối chẳng bao hôm
Tháng trước vừa phong nhầm hạ sĩ
May mắn nào đâu có mấy khi

Tóm tắt đời tư tôi kể hết
Kẻ Nam người Bắc họp lại nên
Sáu người đều trống chưa ai vợ
Nên cũng lạnh lòng với gió đông

Rất muốn quen vài cô gái Miên
Tâm tâm sự sự bớt ưu phiền
Nhưng đều sợ cái đầu xa cổ
Đành phải lặng thinh liếc mắt thèm

Sợ cảnh cô đơn nhìn cuộc sống
Nên Nhà nước nghĩ cũng thương tâm
Cưới liền hai vợ cho năm đứa
Trò chuyện yêu đương với tháng ngày...

Vợ họ màu da đẹp trắng xinh
Vợ tôi lại khác nước da xanh
Ngườỉ ơi đừng nghĩ cho là sốt
Bởi sức vợ tôi có ai bằng

Cả hai cùng chỉ có một tên
Nghe qua sao lắm vẻ êm đềm
Ôm tròn bụng vợ tôi thầm nói
Yêu quá em ơi! "Cối sáu mươi"

Tôi kể người nghe nghe đừng cười
Trong A tổng cộng đủ sáu người
Mà hai con vợ chia sau khắp
Tỷ số quân bình đứa một con

Chọn mặt gởi vàng trên xét ai
Đẹp trai khoẻ mạnh cộng thêm tài
Đào hoa có số trao thân gái
Tôi cũng tự hào được một cô

Chẳng biết vì sao con vợ tôi
Có chân có cẳng lại biếng lười
Đi đâu tôi cũng nai lưng vác
Suốt cả đoạn đường mệt đứt hơi

Lại cái ì lưng không tắm nữa
Nằm chờ con sét nó đền ăn
Vì yêu quý vợ nên tôi phải
Ôm ấp lau chùi bóng nhoáng thôi

Từ lúc có thêm hai cô vợ
Anh em tiểu đội lại vui hơn
Ngày ngày tám tiếng chung trò chuyện
Độ hướng-thước tầm, tiếng thương yêu

Tôi kể chuyện A tôi là thế
Người ơi xin chớ có cười chê
Nếu chê thì hãy ra chỗ khác
Kẻo nó giận rồi nổ thân tan...
Long-cóp + Tà-sanh 12-9-1979
Bài thơ viết vội

Thiên hạ làm thơ tôi cũng thơ
Chẳng trong không sáng được thì mờ
Không hồn không ý tôi còn xác
Mấy chữ ngoằn ngoèo cũng gọi thơ

Bát cú thất ngôn kèm tứ tuyệt
Tự do song thất đền trường thiên
Thơ tôi sành lắm nhưng không nhớ
Bởi vậy đừng cười nhé bạn ơi

Giờ tôi tả đến cảnh núi đồi
Không biết đầu đề lấy sao thôi?
Sao ở xa xôi sờ không tới
Lấy đại đề thơ “Trên chốt tôi"

Cây lá ôm ghì màu đất đỏ
Núi rừng trùng điệp xứ Ăng-co
Ngoằn ngoèo con suối không róc rách
Giữa đỉnh đồi cao chục nóc nhà

Buồn đời xe hết dám ngang qua
Chỉ có đồi cao dưới xóm nhà
Vui buông quấn quít cùng năm tháng
Buồn với chiều mưa vui với trăng

Vững giữa đồi cao mà đứng gác
Cắt đường thằng địch hết qua ngang
Cho đời yên sống vui hạnh phúc
Cho các em thơ đến dưới trường

Thằng địch nếu đêm tập kích vào
Chốt tôi vững chắc há nung nao
Sẵng sàng tay súng tôi bắn trả
Đã có quanh tôi những chiên hào

Trên chốt, tôi làm thơ cho tôi
Không hay, không dở, cũng chẳng tồi
Không đăng báo được, tôi hút thuốc
Có thế thôi mà, có thế thôi...
Trên chốt, 15-9-1979.


Đêm trên chết

Đêm trên chốt nghe lạ lùng chẳng biết
Những người dân chưa một lần chinh chiến
Đêm trên chốt quen tên vần thơ truyện
Và quen thân người lính biên cương
Cả cuộc đời bạn với gió sương
Bạn với rừng cây con suối quả đồi
Màu đất đỏ hòa chung màu máu
Đổ xuống nơi đây cho cây lá đâm chồi

Súng ăn no đạn lên nòng chờ sẵn
Hướng bìa rừng nhìn gấp mấy lần căng
Lắng đôi tai qua từng tiếng động
Và chờ nghe tiếng giặc xung phong

Khuya rồi vai áo ướt
Gió ru lạnh đêm sương
Gió khuyên người chiến sĩ
Ngủ đi và ngủ đi
Sáng mai nhiều việc còn
Giữ chốt vững thành đồng
Xứng đáng với núi sông

Đêm trên chốt êm đềm hoang vắng
Có tiếng côn trùng hoà khúc nhạc quen tai
Từng đêm từng đêm nối tiếp đêm dài
Người lính chiến vẫn bên đoạn hào trên chốt
Thức đôi tai và tròn xoe đôi mắt
Súng bên người lạnh từng cơn gió rét
Đạn sẵn lên nòng chờ tiếng giặc xung phong
Chốt Tà-nghèn, 5-10-1979.











Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét