Thứ Bảy, 11 tháng 8, 2012

Đàn Chim VIỆT _ Châu Văn Mừng






Tản mạn: CHÂU VĂN MỪNG

03THÁNG 8
ĐÀN CHIM VIỆT
Cách đây khá lâu lúc đó con lớn tôi còn học tiểu học , thường gia đình tôi ra sau vườn chơi vào những chiều ngập tràn nắng ấm . Nhiều buổi chiều các con tôi nhìn những đàn chim bay về tổ , thường thì con gái tôi hỏi chim gì vậy Ba . Tôi trả lời không một chút suy nghĩ , đó là chim Việt. Con tôi hỏi lại,  tại sao Ba biết ? Các con nhìn thấy kìa đàn chim bay về tổ nầy luôn luôn chúng nó bay thành hàng chữ V , vì thế Ba goị chúng là đàn chim Việt. Với đầu óc non nớt của chúng , các con tôi tin rằng những đàn chim ấy chính là đàn chim Việt.
 Đó là những buổi chiều đông giá lạnh mặt trời xuống nhanh , có những đàn chim Việt bay thật vội vã về tổ , từ bãi biển kiếm ăn tới tổ chúng nó ở là đồi núi, khoảng một trăm cây số từ bãi biển tới đồi núi, tôi nhìn thấy chúng nó bay tôi nghĩ chắc chúng nó mỏi cánh lắm , có lúc gió mạnh lòng tôi xao xuyến cầu cho chúng nó về tới ổ bình an . Nhưng chiều nào cũng vậy khoảng một tiếng sau có ba hay bốn con chim Việt bay sau dù trời đã tối, chúng vẫn bay theo thành chử V thỉnh thoảng kêu lên những âm thanh thảm thiết, tôi gọi đó là những tiếng chim lạc đàn, nhưng bạn thử nghĩ xem bạn bè chúng nó làm sao nghe thấy. Tôi chắc đêm nay chúng sẽ không về lại được tổ của mình, buồn thật…. Những con chim này sẽ đậu lại ở một khu rừng nào đó vì trời quá tối hay vì đã không còn đủ sức để bay về tổ của chúng. Những cơn gió lạnh buốt cứ đều đặn rít lên, với dăm ba con chim Việt đậu kề cận nhau thì làm sao đủ ấm với cơn gió đông cứ thổi về từ miền núi. Tôi biết chúng nó thỉnh thoảng kêu lên những tiếng khoắc khoải để hy vọng nghe lại được tiếng hồi âm của các bạn bè chúng , từ đó chúng sẽ nhận ra được hướng về lại tỗ, nhưng thật là tuyệt vọng,chỉ là những tiếng gió lạnh vu vơ đáp lại…
 Chính tôi nhiều lúc ngẫm lại cũng cười một mình, sao mà lo chuyện đâu đâu. Cứ vào xế chiều dù đang lái xe đi đâu hay đang ở nhà đùa với con cái, nếu có cơ hội tôi liền nhìn lên bầu trời để hy vọng thấy được những đàn chim Việt, tôi cầu thấy chúng cũng như tôi thấy những gì đã đánh mất hay còn nuối tiếc một điều gì đó ở tận đáy lòng mà khó giải thích, có ai đâu mà giải thích, chẳng lẽ bao nhiêu tâm sự đều trút hết cho vợ, thật cũng không công bằng cho vợ tôi. Vợ tôi hiểu ý, mỗi khi tôi đang lái xe vô tình nhìn lên bầu trời thấy đàn chim Việt, hình như lúc đó lòng tôi ấm lại mà cũng không muốn ai biết được, vợ tôi thì quá hiểu tôi. Vợ tôi cười cười, tập trung lái xe đi anh nhìn vẩn vơ thật nguy hiểm… tôi chỉ biết cười và nghe lời vợ cho êm chuyện. Nhưng thấy đàn chim bay về tổ để làm gì, đó là tự nhiên của tạo hóa thì ra chúng còn hạnh phúc, tự do hơn tôi, sáng đi chiều về không cần nghĩ gì về hiện tại hay tương lai. Tôi cũng không biết nhưng khi thấy được chúng lòng tôi cảm thấy gần lại những gì tôi đã mất , như nhớ lại Cha Mẹ các em tôi hay thấy những bạn bè xưa, vì thời cuộc vì tương lai thế hệ tiếp nối vì miếng cơm manh áo mà phải tha hương, tôi cũng có ít bạn bè, có đồng hương nhưng chỉ ấm lại một lúc nào đó chứ có ai đâu hiểu được, cuối cùng chỉ hoà đồng với những bạn cùng sở khác ngôn ngữ văn hóa và dân bản xứ mà nhiều lúc có những suy nghĩ khác nhau. Cuộc sống tôi có rất nhiều lúc dầm mưa giải nắng nhưng cuối cùng cũng có được hạnh phúc gia đình , tôi làm sao quên được cách đây ba mươi năm về trước, tình cờ tôi vào khu người Việt, ngẫu nhiên có người hỏi tôi …..Cậu cậu, không biết bến xe đò về Bến Tre ở đâu mà tui đi từ sáng tới giờ tìm hoài vẫn chưa thấy ? tôi chỉ biết nhìn ông ta lặng người, làm sao tôi trả lời, có lẽ ông ta qua đây một mình cũng có thể các con cái đều đi làm, hay vì quá nhớ quê hương, cha mẹ vợ con gì đó mà hóa ra lãng trí…. hóa ra cũng là một con chim Việt lạc đàn mà lần này lại lạc cô đơn một mình,thật xót xa. Như những đàn chim Việt này phải lưu lạc ở nơi đây.Tôi luôn cầu chúng an toàn, bình an, dù trời nắng ấm hay có những mùa giông tố cứ kéo dài hàng tuần……Thôi, bạn và tôi hãy bỏ qua những chuyện lẩm cẩm kể hoài cũng không tìm ra được lời giải đáp .   
 Một ngày nào đó khá lâu, vô tình những con chim Việt lạc đàn nầy nhập lại được nhóm cũ của chúng nó… chúng nó vui lắm khi gặp lại bạn bè và rất quí những bạn xưa cũng tổ với nó, mà có những lần nghĩ rằng khó có ngày gặp lại các bạn cùng chung mái ấm. Thật là hạnh phúc cho những ngày còn lại sau bao nhiêu năm cách biệt … hy vọng những con chim Việt đã từng lạc đàn nầy sẽ sống với tổ xưa yêu quý cùng với mái trường xưa, Thầy Cô kính mến, Bạn bè khó quên và tôi cũng biết chắc rằng một vài chim Việt đã từng lạc đàn, lại sợ lạc đàn lần nữa lắm…
Chim lạc đàn…. 
Mung Chau. (CHÂU VĂN MỪNG)


Cô Huỳnh Mai gửi phản hồi ,

Em Mừng thân mến ,
Cô nghĩ đến em thường xuyên từ khi cô đọc “Đàn Chim Việt” trên trang web “ADHM”, bởi khả năng gây cảm xúc của nó .Nhưng cô e dè ,chưa vội hồi âm vì cô muốn viết một  cái gì đó nhưng  không biết liệu nó có cho em thấy cô thật gần và muốn an ủi em không hay là lại làm em. . . .

“Đó là những buổi chiều đông giá lạnh mặt trời xuống nhanh , có những đàn chim Việt bay thật vội vã về tổ , từ bãi biển kiếm ăn tới tổ chúng nó ở là đồi núi, khoảng một trăm cây số từ bãi biển tới đồi núi, tôi nhìn thấy chúng nó bay, tôi nghĩ chắc chúng nó mỏi cánh lắm , có lúc gió mạnh lòng tôi xao xuyến cầu cho chúng nó về tới tổ bình an . Nhưng chiều nào cũng vậy khoảng một tiếng sau có khoảng ba hay bốn con chim Việt bay sau dù trời đã tối, chúng vẫn bay theo thành chử V thỉnh thoảng kêu lên những âm thanh thảm thiết tôi gọi đó là những tiếng chim lạc đàn, nhưng bạn thử nghĩ xem bạn bè chúng nó làm sao nghe thấy. Tôi chắc đêm nay chúng nó sẽ không về lại được tổ của chúng,buồn thật…. Những con chim này sẽ đậu lại ở một khu rừng gần nào đó vì trời quá tối hay vì đã không còn đủ sức để bay về tổ của chúng, những cơn gió lạnh buốt cứ đều đặn  rít lên, với dăm ba con chim Việt đậu kề cận với nhau thì làm sao đủ ấm với cơn gió đông cứ thổi về từ miền núi. Tôi biết chúng nó thỉnh thoảng kêu lên những tiếng khoắc khoải để hy vọng nghe lại được tiếng hồi âm của các bạn bè chúng , từ đó chúng sẽ nhận ra được hướng về lại tổ, nhưng thật là tuyệt vọng,chỉ là những tiếng gió lạnh cười chế diễu vu vơ đáp lại”.

Cô lặng người đi vì  thấy rằng sau hàng chục năm mà nỗi đau xa quê hương còn sâu đậm trong em  đến thế  và vì thế cô  thấy ướt mi khi cảm được hết nỗi cô đơn sâu thẳm trong tâm hồn em qua hình ảnh đàn chim mỏi cánh bay về tổ giữa cơn gió buốt  chiều đông   và nhất là hình ảnh vài chú  chim lạc đàn với những tiếng kêu thảm thiết .
Cô thấy buồn bởi vì cô biết chắc  đó không chỉ là tâm trạng của riêng em mà là tâm trạng của rất nhiều người trong cơn biến loạn phải rời bỏ quê hương của mình , trong đó có anh cô , em cô , chị cô , bác cô  chú thím cô , dượng cô và bao nhiêu học trò của cô .Có điều , họ giấu kín nỗi buồn trong lòng .
Không chỉ là nỗi cô đơn , cô còn đọc được những khó khăn thử thách mà họ buộc phải vượt qua khi phải đến sống nhờ ở đất nước người cho đến khi họ được hội nhập thật sự .Chỉ có em là người đã không muốn giấu , đã nói với chúng tôi điều đó qua hình tượng  những con chim lạc đàn .
Chắc là nỗi buồn ấy vẫn còn đâu đó trong tâm hồn em , trong tim em nên tuy mượn cảnh ngụ tình mà không dừng được , đôi khi đã  thốt ra trực tiếp những lời u buồn :”lòng tôi xao xuyến cầu cho chúng nó thật bình an”  , “chúng nó sẽ không về lại được tổ của chúng, buồn thật”  ,  “thật là tuyệt vọng”
 Em lặng người đi và cô cũng thấy dấu lặng thật lớn trong tâm hồn mình có ngấn  nước khi hình dung ra hình ảnh người đàn ông thất tha thất thểu ở xứ người muốn tìm gặp  bến xe  xưa    
cách đây ba mươi năm về trước, tình cờ tôivào khu người Việt ngẫu nhiên có người hỏi tôi …..Cậu cậu, không biết bến xe đò đón về Bến Tre ở đâu mà tui đi từ sáng tới giờ tìm hoài vẫn chưa thấy ? tôi chỉ biết nhìn ông ta lặng người, làm sao tôi trả lời, có lẽ ông ta qua đây một mình cũng có thể các con
cái đều đi làm, hay vì quá nhớ quê hương, cha mẹ vợ con gì đó mà hóa ra lãng trí…. hóa ra cũng là một con chim Việt lạc đàn mà lần này lại lạc cô đơn một mình”

Nhưng Mừng ơi , em có biết  nhiều người ở lại nước đã bỏ mạng trong trại tập trung Nhiều người bị đánh tư sản chỉ vì  ngôi nhà sang quá và trong nhà có tới “một bao gạo chỉ xanh không !?”.Có nhiều người đã chết oan ức  ngay trên đất nước của họ chỉ vì những ấu trĩ  trong  buổi giao thời .Có nhiều người ra đi thề không trở lại .
Em xem , nếu bao nhiều người thành đạt sau khi phải làm kiếp lưu vong vượt được nỗi đau hận mà trở về để giúp nước thì đất nước mình – một đất nước mà nạn tham nhũng được xếp vào hạng nhất của thế giới , trên cả Trung Quốc- có đâu  như hiện tại 

Ngày xưa người ta có thể bị đánh tư sản vì vài trăm triệu tiền Việt  .Ngày nay  những nhà kinh doanh vốn liếng hàng ngàn tỉ  , ăn chơi xả láng được xem là doanh nhân thành đạt, 
Cô không thích ca thán .Cô càng không thích lạc quan ảo .Nhưng cô cho rằng mỗi con người đều có một mệnh số và quốc gia cũng có vận mệnh của nó .
Chúng ta hãy cứ sống và làm việc .Như cô một  lần đã viết trên trang web nầy “Ai trong chúng ta đều biết rằng chân lý‎ rồi sẽ sáng tỏ dưới ánh sáng rực rỡ của mặt trời”
Mỗi người Việt xa xứ , mỗi người Việt trong nước ,những người từng là nạn nhân của một thời , hãy tỏa sáng và tin vào vận mệnh của đất nước sẽ đổi thay ,ngay chính trong lòng của nó  với  tất cả sự bao dung .
HM.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét