Thứ Bảy, 11 tháng 8, 2012

CHS/VHQT _ BẠN HỌC NĂM CUỐI CÙNG PHỔ THÔNG – CHÂU VĂN MỪNG ,AUSTRALIA .


Mỗi lần tôi tình cờ được nghe lại bài nhạc ” Hương Tóc Mạ Non “. Làm tôi nhớ lại người bạn nữ sinh học cùng lớp mười hai ở LTK, tôi sẽ kể lại tâm sự bạn tôi, năm cuối cùng của đời học sinh cho các bạn ở Văn Hóa và LTK để nghe lại những vui buồn đã qua .
Tôi đã học ba tuần ở trường Văn Hóa và sau đó chuyển về LTK để học xong lớp mười một. Tôi nhớ lại lúc đó tôi có giận tình đời thay đổi, người tôi từng qúy trọng, có ngày đă đẩy tôi ra khỏi trường Văn Hoá mà trời xui khiến làm sao lại gặp ở trại tỵ nạn năm nào đó….. mặc dù tôi vẫn chào hỏi kính trọng. Cũng có lý do để tôi hơi dài dòng, vào năm học ở trường mới, tôi cảm thấy chẳng có gì là lạ lẫm cả vì một phần ba là bạn đă từng học chung ở tiểu học, tôi hòa đồng với các bạn rất  nhanh, tôi học là chỉ làm xong bổn phận, cố gắng  lấy được bằng tú tài, sau đó tính tiếp .
Cũng vào năm lớp mười một ấy, tôi chẳng buồn nhìn ngang ngó dọc, mặc dù lớp tôi có nửa nam nửa nữ. Các bạn đừng chê tôi là người độc đoán, nếu bạn đã từng có ý nghĩ đó thì cho tôi thành thật xin lỗi, vì tôi muốn nói  thật lòng của mình. Ngoài giờ học chữ ở trường, tôi học  thêm võ Thiếu Lâm, tôi đam mê võ thuật từ lúc tôi mới lên lớp ba, vào thời đó lính Đại Hàn có dạy võ Thái Cực Đạo ở trại lính của Ba tôi, nhưng Ba tôi không cho tôi đi học, như các bạn cùng lứa tuổi như tôi. tôi quá tiếc cơ hội đã qua, vào cuối năm lớp mười tình cờ tôi đầu quân vào võ đường học Thiếu Lâm, chỉ có Mẹ tôi biết còn Ba tôi thì sau khi tôi học được ba năm, Ba tôi mới biết lúc đó cũng muộn rồi, vì võ thuật đã ở trong tâm hồn , trong thân thể của tôi. Có lần tôi từng tâm sự với các bạn, võ thuật mới thật sự là người tình yêu quý của tôi, người tình tôi cho tôi đủ thứ, từ những lúc tôi cô đơn, người  tình tôi cho tôi tinh thần cố gắng để sống ở xứ người, cho tôi lòng can đảm khi chỉ có một mình tôi lái xe xuyên qua khu rừng dài hơn mười cây số vào giữa đêm khuya lúc sở tôi cần tôi. Tôi đã từng ở biệt giam vì tội vượt biên, những bạn cùng phòng đều bị ghẻ lở, ngứa ngáy, tôi thì ngoại lệ đó cũng nhờ người tình khuyến khích tôi, tôi uống nước  cơm với một ca lương thực ” gạo bo bo ” nhai từ chín giờ sáng tới một giờ chiều là xong bữa cơm của tôi, còn các bạn của tôi chỉ ăn từ năm tới mười phút. Tới bốn giờ chiều tôi lại được bữa cơm khác…… tôi cố quên hết oán  hận mặc dù thỉnh thoảng nó lại lướt qua trong trí nhớ, tôi cố gắng quên để vui vẻ những ngày còn lại, mà làm gì lại để trong lòng, có bạn có thể nói tôi đúng, có bạn có thể nói tôi sai. Ít nhiều tôi cũng thấm nhuần giáo lý của nhà  Phật . Nếu tôi sai xin bạn hãy tha thứ, mà cũng nhờ bạn có lòng tha thứ, tôi cũng cảm thấy thảnh thơi rất nhiều.
Vào năm tôi học lớp mười hai  thì thời cuộc đã thay đổi rồi, tánh tình tôi hòa đồng , ai mà lại hờn giận lâu thế mà có ai ở đây làm mình giận đâu. Tôi còn nhớ Mẹ tôi quá chiều chuộng tôi đủ thứ, Mẹ tôi mua cho tôi một chiếc xe đạp kiểu con trai, loại xe  sườn  ngang, chứ không phải là kiểu sườn xe nghiêng  như các nữ sinh dạo ấy đạp xe đi tới trường học. Lúc đó trường chia từng nhóm nhỏ gọi là tổ để các học sinh giúp đỡ lẫn nhau, nhóm tôi may  thật, có bốn bạn nữ và ba bạn nam. Trong bảy bạn, tôi biết tự  lo thân ,mà hầu như môn nào tôi cũng có gắng học xong ở nhà,  lúc ấy tôi chẳng thiết tha gì tổ nhóm mà là  bị học, vì biến động thời cuộc  nên sinh hoạt nhà trường thay đổi, và sau đó phải “báo cáo” với thầy chủ nhiệm, nếu mình không tham gia thì bị  phê bình mình không có tinh thần tập thể, đó là cách nói của mấy chục năm về trước.
Trong các bạn nữ sinh đó có một bạn luôn tâm sự với tôi, mà tôi cũng vui vẻ nói chuyện lại với bạn ấy, bạn ấy và cả lớp học chẳng bạn nào biết người tình tôi yêu quý lại là võ thuật, vì thời thế tôi thích người tình của tôi hơn là bạn cùng lớp,  tôi chẳng muốn dây dưa  chuyện lôi thôi. Bạn tâm sự gì thì tôi không  nhớ, nhưng những lời vừa cười vừa cằn  nhằn  khéo thì tôi nhớ tới bây giờ.
Bạn nói tôi “ Bạn là người ích kỷ ” tôi hỏi lại tại sao vậy, tại vì xe của bạn không chịu gắn thêm yên sau  để chở bạn cùng lớp, thì làm sao tui có thể quá giang sau khi tan học về, tôi trả lời tỉnh bơ, thì bạn ngồi nghiêng ở sườn xe phía trước, tôi sẽ chở về khi tan học có sao đâu,đó là câu trả lời cho qua chuyện.  Lúc đó dù là chiếc xe đạp nhưng đối với tôi là quý vì  xe ấy Mẹ đã cố dành dụm mua cho,  biết tôi thích chạy lên Sài Gòn học thêm chút Toán, Lý. Bạn tôi vừa cười  vừa trả lời, làm sao tui dám…., mà bạn tôi không phải nói một lần, nếu có dịp là bạn ấy cười  và luôn  nhắc lại câu ấy,  chỉ có mình tôi nghe thôi.
Làm sao tui dám….., mà có ngày bạn tôi dám thật. Lúc đó hình như tháng ba thì phải, còn khoảng ba tháng nữa là xong niên khoá mười hai. Hai tiết đầu là học Hoá ” Thầy dạy Hoá vừa chủ nhiệm của lớp, . Và hai tiết sau là  học Toán
Thầy dạy Hoá bịnh, các học sinh được nghỉ hai tiết đầu, sau khi bàn luận,  lớp đồng lòng nghỉ luôn hai tiết sau. Cả lớp quyết định đạp xe tới vườn Lái Thiêu chơi. Bạn tôi  nhà ở gần chợ Hốc Môn từ trường tới nhà bạn chừng mươi phút đi bộ , có xa xôi gì đâu, khi tan học về tôi đạp xe kế bên bạn cho tới lúc gần tới nhà bạn mới thôi. Ngày hôm sau cả lớp chúng tôi thật hối hận vì thầy chủ nhiệm bị kiểm điểm nhiều lần và bạn trưởng lớp cũng phải trình bày sự việc bằng văn bản  để nộp cho văn phòng. Chúng tôi rất lo lắng về việc làm thiếu suy nghĩ đã làm Thầy mang họa, nhưng rồi đâu cũng vào đó. Cả lớp học vừa cười vừa xin lỗi thầy, thầy chúng tôi thản nhiên, chúng tôi quá phục lòng can đảm của Thầy để chịu lỗi thay cho các học trò quậy phá nầy. Với ý nghĩ của tôi, tôi đã cảm ơn thầy đã bịnh ngày đó, vì vậy các bạn cùng lớp có một kỷ niệm khó quên của năm cuối trước khi rời trường.
Tôi kể tiếp cho các bạn nghe nhé.
Tôi muốn đổi xe để chở bạn nhưng người bạn nữ thì lại không chịu, thế là hai bạn nữ sinh thay phiên nhau, khoảng nửa đường các bạn tôi cũng khá mệt dù chúng tôi chạy chậm. Cuối cùng tôi được diễm phúc vì bạn tôi chịu ngồi nghiêng trên sườn xe như tôi  từng có lần đề nghị. Làm sao tôi quên được những phút thần tiên đó, tôi đạp xe bạn tôi kể đủ thứ chuyện… Bạn có nhắc nhở tôi, chỉ thuần túy là bạn học thôi nhé, bạn tôi nói với tôi, không có ý gì đâu ông anh. Chuyện gì tôi cũng ừ cả, hiệp ước  nào  tôi cũng chịu ký cho qua, chỉ sợ bạn tôi đổi ý thì mất cơ hội. Thỉnh thoảng các bạn nam hay nữ cùng lớp có quay lại và chọc phá vài câu, cả bọn cũng cười ầm lên, lúc đầu bạn tôi và tôi cũng đỏ mặt, sau thì cả hai chúng tôi  không để ý  nữa, và sau khi quay về tôi lại có dịp chở bạn tôi lần nữa, khi gần tới trường để về nhà, bạn tôi lại chuyển xe đi chung với bạn nữ khác. Chúng tôi được xem vườn măng cụt mà hình như mới có trái, chắc phải chờ khoảng ba tháng nữa măng cụt mới chín, Có một điều ve kêu điếc tai luôn mặc dù chưa phải là mùa hè, những tàn cây và lá của măng cụt quá dày, ngay cả ánh mặt trời cũng khó chiếu qua, không khí lạnh phảng phất đâu đây với những nhóm bạn ngồi quanh đọc sách hay tâm sự với nhau, sau đó chúng tôi qua vườn chôm chôm, nhưng vẫn chưa có trái, chúng tôi tới vườn dâu, lúc đó là mùa dâu chín, dâu  khá ngọt và chúng tôi có mua một ít để ăn và đem về nhà.
Chúng tôi ngồi từng nhóm nhỏ tâm sự, những gì các bạn nữ sinh nói ra tôi chưa từng được nghe ở trường dù gặp các bạn hàng ngày. Đúng, những suy nghĩ giờ sắp chia tay, các bạn nữ sinh luôn đi trước một bước, tôi thì quá ở thờ, nhưng khi được nghe các bạn tâm sự thì lại cảm động, mà cũng nhờ những lời từ đáy lòng của các bạn tôi, vì ai cũng biết trước chỉ còn gặp nhau vài tháng nữa là cùng. Tương lai mờ mịt  như những con thuyền  lạc bến, những con thuyền gần nhau bây giờ nhưng ai có biết được tương lai những thuyền này sẽ đi về đâu, như các bạn tôi sẽ chia tay khi hoàn tất xong năm cuối của phổ thông. Lúc tới nhà tôi đem chùm dâu ra cho các em tôi, lòng tôi buồn vô hạn, những trái dâu trước đây mới chỉ vài giờ mà đã biến đổi đến tôi phải ngớ ngẩn vì từ tươi trắng mịn màng của màu sữa như những làn da trắng mịn của các bạn nữ sinh cùng lớp của tôi ngày nào, mà giờ đây đã bị nám quá nhanh không thể hình dung được, tuy trong ruột trái dâu vẫn trắng mịn ngọt ngào, không có gì thay đổi. Mà tôi biết các bạn của chúng tôi sẽ như vậy theo thời gian vì thời cuộc. Với tấm lòng nhớ lại trường xưa, Thầy Cô yêu thương, các bạn cùng lớp học khó quên của đời học sinh, dù đã xa, không thể nào đong đếm được phải không các bạn…..
Tôi còn nhớ các bạn nữ sinh cùng lớp rất rụt rè , e ngại khi gần nhau để tâm sự với nam sinh những chuyện học hành hay gì đó, mà từ lúc đất nước  thay đổi,  sự rụt rè cũng  dần biến mất, các bạn tôi gần lại với nhau nhiều hơn, để thay thế nhưng sự lo âu sẽ xảy đến. Tôi còn nhớ Cô giáo dạy Văn năm cuối cùng đó, Cô Giáo Nguyễn Thị Tâm vừa cười với đám học trò trước lúc tan học có đọc một bài thơ ngắn của anh chàng gì đó làm thơ…, mà tôi vẫn còn nhớ ” Có một bận em ngồi xa anh quá. Anh bảo em xích lại gần hơn. Gần chút nửa hơn kẻo anh hờn. Em ngoan ngoan xích gần thêm chút nữa.  “. Sau đó tôi vừa cười vừa nói, nếu bạn muốn thì tôi sẽ gắn cái yên xe để chở bạn, bạn tôi cũng cười tươi và phê cho tôi một chữ ” Miễn”….. Tôi còn nhớ lúc đó các nữ sinh không còn mặc áo dài , mà tôi cũng hết nhớ đến bao lâu nữa các bạn học sinh trung học được có cơ hội mặc lại áo dài màu trắng dễ thương đó lại. Nhóm bảy đứa, ba thì ở nước ngoài, ba còn ở Việt Nam và một đã mất vì tai nạn xe cộ ở quê nhà. Bạn tôi thì đang định cư ở nước ngoài, không cùng chung quốc gia với tôi, chưa có email tôi lần nào, chúc bạn hạnh phúc mãi mãi với gia đình của bạn, và hy vọng bạn còn nhớ chút gì lớp cuối cùng thời học sinh, hy vọng bạn sẽ có một ít nụ cười, mà đừng cười ra nước mắt, khi bạn đọc lại được những dòng chữ này…….
Tôi ở đây, gần hai trường trung học “. Một nam sinh và một nữ sinh, dạy từ lớp bảy tới lớp mười hai nhưng hai trường này chỉ là trường  địa phương, chứ không phải là trường điểm cho những học sinh xuất sắc,  cũng thuộc loại khá. Thỉnh thoảng tôi thấy các cháu chở nhau từ trường tới trạm xe lửa cũng giống hệt như tôi đã từng may mắn chở bạn tôi năm nào.  Như mỗi lần tôi tình cờ nghe lại bài ” Hương Tóc Mạ Non ” của nhạc sĩ  Thanh Sơn, làm sao tôi không nhớ lại những kỷ niệm đáng yêu của hai bạn cùng lớp, của thời học trò xưa đó….
Hẹn hò nhau, tình quê hai đứa.  ( thay vì tôi hát: Hẹn hò nhau…., tình Lái Thiêu hai đứa ).
Mùi mạ non…., hương tóc em biết bao kỷ niệm.
Nhắc lại thấy thương sao thấy buồn…..Còn tìm đâu ngày xưa yêu dấu…..
Thời nay các bạn cùng lớp khác phái ở đây thỉnh thoảng chở nhau, nữ sinh ngồi trước sườn xe và nam sinh đạp xe vào những buổi chiều thứ sáu sau khi tan học về, thong thả trò chuyện thật hồn nhiên, chẳng một ai chọc ghẹo, thỉnh thoảng ghé lại mua cây kem, ngừng lại ăn xong và chạy tiếp tới trạm xe lửa, người đón xe lửa, người đạp xe về nhà….. thì cũng không có gì là ầm ĩ cả. Nhưng ba mươi sáu năm về trước là quá  giới hạn  của hai bạn khác phái cùng lớp , nhất là còn ở quê nhà.
Australia,Tháng Tám,2012
Châu Văn Mừng


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét