Suy nghĩ về ngày 30 tháng 4 và những hy vọng vào Hội nghị trung ương7
AFR Dân Nguyễn

Dù ít nhiều thì mỗi dịp 30/4 về, người Việt ở mọi nơi, dù trong nước hay hải ngoại chắc cũng phải suy tư, phải có những hành động cụ thể nào đó cho một Việt Nam tương lai, mà ở đó, người Việt không chỉ thống nhất về giang san, mà thống nhất cả về tư tưởng, tình cảm, suy nghĩ, và hành động…
Suy nghĩ cũng là một trạng thái của hành động. Những suy nghĩ xuất phát từ sự thành tâm, là những trăn trở cho thời cuộc dân tộc, cũng là cần thiết. Có thể những suy nghĩ đó không phù hợp, không “lọt lỗ tai” người này, bộ phận kia, nhưng nhất thiết phải được nói ra, miễn sao xuất phát từ sự thành tâm và phải mang tính xây dựng.
Nghĩ về cuộc chiến tranh tương tàn đã đi qua ngót 40 năm, nếu nói Dương văn Minh, vị tổng thống cuối cùng của chế độ đã sụp đổ là người có công…chắc ít ai nghĩ đến, và lại càng khó chấp nhận. “Có công” ở đây, nếu xét theo quan niệm cuả nhà thơ Nguyễn Duy, dù bên nào thắng, thì nhân dân vẫn là người thua! Tức là hậu quả cuối cùng cho mọi cuộc chiến, người gánh chịu là ai nếu không phải là nhân dân. Cái danh hiệu Mẹ VN anh hùng có giá mấy xu, khi đem đánh đổi việc những đứa con mẹ vĩnh viễn bỏ mẹ lại không người chăm sóc mà ra đi. Nếu ai bảo rằng những đứa con mẹ hy sinh để đất nước này có độc lập thì hãy khoan nói đến, bởi vì độc lập chưa phải là điểm đến cuối cùng cho một cuộc cách mạng, bởi vì “Nếu Nước được độc lập mà dân không được hưởng hạnh phúc , tự do, thì độc lập ấy cũng không ý nghĩa gì”!…
Thế nên, khi Dương Văn Minh, với cương vị tổng thống, người có quyền ra lệnh tối cao, sẵn sàng chịu trách nhiệm về sự sụp đổ của một chế độ, sẵn sàng chịu sự chỉ trích, thậm chí là sự lên án của những sỹ quan, binh lính trung thành với chế độ cộng hòa, đã ra lệnh cho quân đội VNCH buông vũ khí. Hãy tưởng tượng, chiến tranh kéo dài thêm một phút thôi, sẽ có ít nhất một người lính của “phía bên này” và thêm một người lính “phía bên kia” tử trận; Sự đau khổ vì thế sẽ dày thêm. Ngoài việc nghĩa trang thêm lên những nấm mồ, đồng nghĩa với việc có thêm hai bà mẹ ở hai phía mất con, còn là những người phụ nữ khác, người thì mất chồng, người mất người yêu. Chưa hết, còn có những đứa trẻ lớn lên mà thiếu vắng sự dưỡng dục, mất đi cái quý giá nhất trong đời. Một người lính vứt bỏ vũ khí tháo chạy, với lý do chỉ huy của họ đã chạy trốn, hay vì lý do gì chăng nữa, có thể là đáng trách, vì không làm tròn bổn phận người lính. Một sỹ quan “tuẫn tiết” vì quá trung thành với chế độ, đã không còn có cơ hội để chiến đấu bảo vệ cái chế độ mà mình yêu…là có thể hiểu được; Nhưng ông Dương Văn Minh ra lênh cho quân đội của ông đầu hàng, là đã ghi công trạng với dân tộc, với người Việt Nam. Là một chính khách, ông hiểu chế độ mà ông đứng đầu, là cái chế độ đáng tồn tại; Nhưng khi nhận ra sự thật là lịch sử không đứng về phía ông, ông đành chấp nhận. Lịch sử sẽ phải đi một con đường vòng với những mất mát khổ đau khác, nhưng không phải là máu xương…Vậy thì quyết định của ông là nhân đạo và cao cả! Đó là cái việc có ý nghĩa cuối cùng mà vị tổng thống cuối cùng làm được cho dân tộc mình. Ông đã không kêu gào tử thủ. Ông đã không cho mở các kho bom đạn…


Hy vọng trong hội nghị lần này, người ta không phải nghe những phát biểu mang tính suy thoái như phát biểu của cụ tổng trước đảng bộ Vĩnh phúc tháng 2 mới rồi. Quả thực, như nhà báo Nguyễn Đắc kiên từng nhận xét, những tác hại về tư tưởng, ý thức hệ mà một chính khách gieo rắc, có hậu quả khôn lường so với hậu quả về kinh tế mà ai đó gây ra, dễ khắc phục hơn. Thế nên, đừng dập tắt niềm hy vọng của nhân dân vào một sự chuyển mình tốt đẹp cho tương lai dân tộc từ Hội nghị trung ương này. Đã đủ chưa, sáng tỏ chưa, về “tính ưu việt” hay “dân chủ gấp vạn lần”…của cái thứ chủ nghĩa mà chúng ta đã và đang đeo đuổi suốt mấy mươi năm qua.? Đảng đã hứa gì, và đã làm được gì. Nhưng điều đó cũng không quan trọng bằng đảng sẽ nói gì và làm gì…Thiết nghĩ, hãy rời bỏ cái chủ nghĩa mà trên thực tế nó đã phá sản, đã sụp đổ. Như thế sẽ tốt đẹp cho dân tộc này. Rời bỏ nó, có thể đảng sẽ mất đi nhiều quyền lợi. Nhưng cái được là lớn lao, là cái bao trùm lên toàn dân tộc, trong đó có đảng. Việc thiết thực trước mắt là đừng đàn áp dân, đừng bắt bớ những người bày tỏ quan điểm, đừng nghi kỵ và lập hàng rào với các trí thức. Trí thức yêu nước là nguyên khí quốc gia, là những người muốn canh tân đất nước. Ổn định kinh tế vĩ mô hay thậm chí là ổn định chính trị cũng chưa là cấp bách. Chống tham nhũng cũng chưa phải là cấp bách hiện nay, hơn nữa, sẽ chẳng thể chống nổi tham nhũng nếu cứ duy trì sự “ổn định chính trị” thế này, bởi ai cũng biết tham nhũng đào hầm trú ẩn trong sự ổn định thể chế chính trị như kiểu này. Hãy cho người dân được đóng góp, được bày tỏ chính kiến. Hãy luật hóa ngay những điều cơ bản mà HP đã minh định mấy mươi năm qua. Đó là quyền biểu tình, quyền tự do báo chí, quyền thành lập đảng phái, thành lập hội đoàn.
Muốn ra khỏi tình trạng như hiện nay, thì không thể cứ duy trì hay lập lại cái gây nên tình trạng như hiện nay.
April/2nd/2012.
Tác giả gửi Quê Choa
Bài viết thể hiện văn phong và quan điểm riêng của tác giả
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét