Thứ Ba, 11 tháng 12, 2012

SUY GẨM . . .



NHỮNG “THIÊN ĐƯỜNG BỎ HOANG”

Ts. Đặng Huy Văn
ap_20110823080104630(Kính viếng hương hồn cha dấu yêu)
Lời Tác GiảTôi vô cùng ngạc nhiên vì một nước nghèo với GDP hàng năm chỉ đạt hơn 100 tỷ USD mà đã đổ ra trên 30 tỷ USD tiền của “chôn” vào bất động sản (BĐS), trong đó có đến hơn 70% các Khu Đô Thị là “của để dành” của các nhà đầu cơ hoặc không thể bán được, tạo ra trên đất nước những “thiên đường bỏ hoang” nhiều năm trời, làm lãng phí tài nguyên đất đai và tiền bạc của nhân dân. Trong khi hiện nay, phải có tới gần 400 ngàn doanh nghiệp tư nhân đang bên bờ vực phá sản vì không có tiền để đầu tư cho sản xuất khiến hàng triệu người đang có nguy cơ thất nghiệp! Vậy mà, nhiều vùng đất lúa màu mỡ vẫn đang bị các chủ dự án BĐS Tư Bản Đỏ tiếp tục cưỡng chế giải phóng mặt bằng để triển khai xây dựng các Sân Golf và nhiều khu vui chơi giải trí cho bọn nhà giàu thừa tiền rưỡng mỡ.
 Thương thay! Đa số cán bộ công nhân viên chức nghèo, những cán bộ lão thành cách mạng đã về hưu hoặc cựu chiến binh và người dân…vẫn đang phải chui rúc trong các “căn hộ ổ chuột” ở các khu tập thể cũ chật chội xuống cấp vì không lấy đâu ra tiền để mua nhà trong những “thiên đường bỏ hoang” đó!

Con còn nhớ
Lúc sắp qua đời
Cha nằm trong gian nhà nhỏ
Trước khi nhắm mắt xuôi tay
Cha thì thào, “Con gắng kiếm căn nhà!
“Để cho vợ con được chui ra chui vào đỡ khổ!”
Nhưng đồng lương của con chưa đủ ăn
Mua sao nổi thưa cha?

Bao nhiêu năm chui rúc tám mét vuông, nửa gian nhà tập thể
Dăm bảy tháng một năm “nhà” phải chuyển đôi lần
Cái “Thiên Đường Trên Mặt Đất” của cha sao con chờ lâu thế?
Phải ăn bo bo đợi hoài mà vẫn cứ biệt tăm!

Với chúng con
Căn phòng nhỏ biệt lập thôi đã là một thiên đường hạnh phúc
Đã nhiều năm trên bục giảng rồi mà vẫn hồi hộp mong chờ
Rồi Đổi Mới bung ra, con đã được chia một “căn hộ” nhỏ
Trong khu tập thể của trường sung sướng đến ngẩn ngơ!

Nhưng rồi con cháu rể dâu chen chúc nhau chật chội
Đành tính chuyện bán cái nọ cái kia để gom góp ít tiền
Mua nội thành thì đắt, về Hà Nội Hai dòm ngó(*)
Nhiều Khu Đô Thị vừa xây đẹp như cõi thần tiên!

Đây “thiên đường Lideco” cạnh đường 32 dang dở
Rồi “thiên đường Tân Tây Đô” những biệt thự, liền kề
Sao con chưa thấy có gia đình nào dọn về đây để ở?
Những căn nhà bỏ hoang đi qua thấy ghê ghê!

Từ Hòa Lạc quay về hai bên đường lỗ chỗ
Những An Khánh, Bảo Sơn…đây đồng lúa xưa ư?
Các dãy nhà liền kề xen nhà vườn biệt thự
Giữa “thiên đường bỏ hoang” cao vút những chung cư!

Rồi Văn Phú, Văn Khê, qua Vân Canh, Dương Nội…
Xưa ruộng lúa Hà Tây nay Đô Thị dọc ngang
Bỏ hoang đó, nhưng quả bóng BĐS này không thể nổ
Vì đây là “sân sau” của Phủ Chúa, Nhà Quan!

Chúng con may chỉ đủ tiền mua một căn hộ chung cư gần bên đường Hòa Lạc!
Nhưng ở sao được nơi đây khi trường chưa xây, không BV, khó đường về?
Chúng con lại qua Xuân Quan, Văn Giang xem “thiên đường Ecopark”
Nơi ba ngàn Công An đàn áp một ngàn dân cướp đất để ăn chia!

Ai sẽ ở các nơi này thưa cha? “Con cháu của các lão thành cách mạng!”
Như con cháu các đồng chí của cha xưa cùng bị đày đọa ở trong tù?
Ôi không phải đâu! Đây là “thiên đường” của ông Tiền, bà Của
Còn “thiên đường” của bạn bè cha nay đã quay lại Chiến Khu!

Quay lại nơi hôm nay cơm chưa đủ ăn, áo chưa đủ mặc
Các “thiên thần nhỏ” trên lưng trâu chỉ ăn sắn, ăn ngô
Còn khổ hơn cả thời cha ngủ nhà sàn trên Việt Bắc!
Nơi Tố Hữu đến thăm Cụ Hồ và tức cảnh làm thơ

“Thiên đường bỏ hoang” là “của để dành” của cả bầy Tư Bản Đỏ
Chúng thừa thải tiền nong nên đầu cơ Khu Đô Thị để chờ thời
Dân nghèo đói mặc dân, quan còn bận, ai sức đâu mà lo hộ?
Nghèo thì tìm “nhà ổ chuột” mà chui cho hợp cảnh hợp nơi!

Con đã đi qua khắp Ba Miền trên đất nước mình rồi
Đâu cũng thấy các “thiên đường bỏ hoang” như thế
Đà Lạt, Nha Trang, Sài Gòn, Vinh, Đà Nẵng, TT Huế…
Những “thiên đường” đêm nối đêm nhấp nháy ánh ma trơi!

Tiền bạc “chôn” vào đây đã hơn ba chục tỷ Mỹ Kim rồi
Không biết tiền ấy lấy ở đâu ra để xây nên “các thiên đường” đó?
Trong khi các doanh nghiệp tư nhân cần tiền để sản xuất mà không có
Làm hàng triệu người làm công đang sắp thất nghiệp khắp nơi!

Hỡi những Bà Chúa, Ông Vua đầu tư và đầu cơ bất động sản!
Các người lấy đâu ra những núi tiền trên đất nước lầm than?
Khi dân đang phải bán đợ lúa non để đưa con đi bệnh viện
Thì chủ các dự án này đang cưỡng chế dân cướp đất để bỏ hoang!

Các người “chôn” cả núi tiền vào đây để nợ nước ngoài chồng chất
Ai sẽ phải trả đống nợ này hay chính xương máu của nhân dân?
Kẻ đã điều hành các dự án kia sao dám mạo danh Tổ Quốc?
Để đàn áp những người dân chống tham nhũng bất nhân!

Thôi cha ơi!
Con xin phép cha lại trở về “căn hộ” nhỏ
Bàn thờ tổ tiên cùng mẹ cha vẫn ấm áp khói hương!
Con tạ tội cùng cha vì chưa mua được nhà to để ở
Để con được rước bàn thờ mẹ cha về
Căn nhà mới yêu thương!

Hà Nội, 12/12/2012
Tác giả gửi QC



Cựu chiến binh thật và rỏm


Hiệu Minh
danluan_00265Tôi luôn tin cựu chiến binh là những người đàng hoàng. Chả gì họ vào sinh ra tử, thân còn chẳng tiếc, tham gì mấy đồng tiền mà thành người ti tiện.
Thời ở Ba Lan, Bulgaria, hay sang Nga chơi cả nửa năm, gặp cựu chiến binh thế chiến 2, tôi có cảm giác họ như những anh hùng.
Sang Mỹ cũng vậy. Vào ngày Veteran Day 11-11 (Cựu chiến binh) thấy cả chục ngàn xe máy Harley Davidson chạy nườm nượp trên đường DC. Đó là cánh lính già râu ria xồm xoàm, người xăm không còn chỗ nào trống, đang biểu diễn xe máy ầm ầm, để nhớ lại thời trai trẻ lính chiến bụi xa trường.
Có lần tôi còn ngồi trên xe máy đi thử một đoạn. Cánh này vẻ đáng tin cậy, hiền từ, cho dù họ cũng bắn kha khá đạn về phía quân ta. Biết đâu có lão đòm anh trai mình cũng nên.
Lâu lâu về quê, tôi lại nghe làng xóm than, thời chống Mỹ, thằng trốn bộ đội lại vào hội cựu chiến binh. Thằng đào ngũ bỗng thành thương binh có thẻ đàng hoàng. Lúc đó tôi mới biết có cả nguyên bộ đội rỏm.
Đường phố Hà Nội náo loạn vì xe giả danh thương binh dù có người là thương binh thật, làm ăn chân chính vì mưu sinh.
Gần đây trên mạng có video clip mà các cựu binh đến tận cơ quan một blogger đến hoạnh họe tại sao lại chống dự án nhà máy điện nguyên tử, phản đối bauxite Tây Nguyên, đòi thu cả laptop của anh ấy. Lấy danh nghĩa thương binh để dẹp bất đồng là làm hại những người một đời vì dân vì nước.
Tôi lờ mờ hiểu rằng có nhiều loại cựu binh, có thật, có rỏm, có người trung thành, có người chẳng hiểu sao mình được phong làm cựu chiến binh vì một nhiệm vụ đặc biệt.
Mới đây có tin TBT của tờ báo Cựu Chiến binh bị phốt gì đó nên mới ngó vào xem. Hóa ra hội này rất mạnh, có cả một tờ báo. Theo tôi hiểu, tờ báo này dành cho bộ đội xuất ngũ là chính.
Rất tiếc, phần liên quan đến binh đao ngày xưa rất ít. Có phần thông tin về Hội CCB, điều lệ, vài tin nhỏ về hoạt động. Còn lại nó như một tờ báo trong 700 tờ báo khác. Đọc ở đâu đó rồi thì chẳng cần vào đây.
Chỉ có điều, muốn xem đại gia Đặng Thành Tâm làm ăn mánh mung thế nào, chị Hoàng Yến khai man lý lịch ra sao, hãy vào đây mà xem. Đủ hết thông tin. Nghe nói chính tờ báo này hạ bệ chị Hoàng Yến, phải ra khỏi Quốc hội.
Những cái tít giật gân như “Không thể để ông ĐTT lừa dối cử tri, qua mặt Quốc hội” hay “Vi phạm pháp luật của ông Đặng Thành Tâm vì sao chưa có chỉ đạo xử lý” vv. đủ thấy, các vị trong tòa soạn chỉ “chơi” mỗi gia đình nhà này. Không tin bạn đọc vào đây mà xem.
Có vài tờ khác như Người Cao tuổi và Petrotimes cũng xông vào “choảng” hai chị em Yến – Tâm.
Trong khi ấy, những vụ tày trời như Vinashin, Vinalines, PCI, PMU18 hay EcoPark, Tiên Lãng … thì thấy quí báo “thưa thớt, dựa cột”.
Đọc báo một thời gian thì tôi lờ mờ hiểu, một số tờ báo có định hướng của anh X, một số khác của anh Y, vài tờ của anh Z.
Thật ra chuyện này không lạ. Bên Mỹ cũng rứa. Washington Post ủng hộ đảng Dân chủ, có lần lật cả Tổng thống Nixon vì vụ Watergate. Nhưng cách đưa tin hay bình luận khá khách quan vì họ muốn dân của cả hai đảng mua báo.
Fox News luôn thuộc về đảng Cộng hòa, nhưng chỉ nghe họ đưa tin, chẳng ai có thể đoán là họ đang đánh đảng nào.
ột tờ báo như Cựu Chiến binh cũng nên định hướng phục vụ bộ đội phục viên, thương binh, công tác liệt sỹ, tìm hài cốt đồng đội, nhắn giúp bạn bè gặp mặt thời xưa.
Tin tức bình luận nên liên quan đến chất lính của chiến trường hơn là chính trường để cho hàng triệu người rời quân ngũ có một không gian riêng khác biệt với 700 tờ báo khác.
Mấy hôm nay nghe tin TBT của báo Cựu Chiến binh bị cáo buộc sai phạm ngay trước thềm đại hội Cựu chiến binh. Xem ảnh, thấy anh cũng khô khổ thế nào ấy, chắc cũng đi lính về hẳn hoi. Cũng mong tòa soạn xốc lại tinh thần cho tờ báo và đi đúng hướng cho những người lính cũ đọc và thấy mình trong đó.
Viết báo phải công minh và không được thiên kiến. Trách nhiệm là đưa tin trung thực và cấm tuyệt đối phe phái thì mới mong tờ báo sống với thời gian.
Nếu chỉ phục vụ anh Y, anh X, anh Z, thì khi các ảnh về vườn, hay bị kỷ luật, chủ tờ báo cũng về đuổi gà cho vợ chưa chắc đã xong.
Nghĩ chuyện cựu binh rỏm thật, sao mà rầu lòng. Nó rỏm ở ngoài đời đã đành vì miếng cơm manh áo, chả lẽ lại bước cả vào một tờ báo mà khẩu hiệu đầu trang là “Phát huy bản chất truyền thống “Bộ đội cụ Hồ” Trung thành – Đoàn kết – Gương mẫu – Đổi mới”.







Cuộc chiến không cân sức


Phương Bích
7NQL: Câu chuyện về nỗi buồn, tình yêu thương, lòng căm giận và niềm kiêu hãnh của các biểu tình viên. Đọc để biết thế nào yêu nước.
I.    Đêm trước ngày biểu tình 9/12
Buổi tối, khi anh trai lên tập cho bố như thường lệ, anh tôi bảo chủ tịch phường có thăm dò qua anh tôi về cuộc biểu tình ngày mai. Tôi cũng thấy lạ vì sát nút rồi mà không thấy chính quyền đả động gì, đang mừng thầm vì có vẻ họ ủng hộ cho cuộc biểu tình này. Cũng nghĩ chỉ là họ hỏi chiếu lệ, nên tôi chủ động gọi cho anh cảnh sát khu vực (CSKV), nói tôi sẽ đi biểu tình và nhớ là đừng có vào thuyết phục tôi đấy.
Chưa đầy 10 phút sau, CSKV cùng chủ tịch phụ nữ phường, tổ dân phố lại gõ cửa nhà tôi. Toàn những người quen cả, mà tôi cứ hay cả nể, không nỡ từ chối không cho họ vào nhà. Sau một hồi một bên thì cứ chị hết sức thông cảm, chúng tôi chỉ làm nhiệm vụ, một bên thì cứ tôi hiểu rồi, ghi nhận rồi, rốt cục anh CSKV cũng đọc cái biên bản làm việc (mặc dù vào thời điểm đó chả có sự vụ gì xảy ra trong nhà tôi cả). Tôi yên lặng lắng nghe phần thủ tục, nhưng khi anh SCKV đọc đến câu: “đề nghị chị Phượng không được đi tụ tập gây rối” là tôi giơ tay stop liền.
-     Xin lỗi anh, anh có thể dừng biên bản tại đây vì tôi sẽ không nghe thêm một lời nào nữa. Thứ nhất ở tuổi tôi mà anh cho rằng tôi lại đi tụ tập gấy rối như thế là xúc phạm tôi. Thứ hai, anh cho việc biểu tình chống Trung Quốc xâm lược là một hành động gây rối là không thể chấp nhận được. Tôi sẽ không tranh cãi với các anh chị, nhưng muốn nói thêm là các anh chị muốn nghĩ gì thì nghĩ, nhưng việc các anh các chị nói và nghĩ như vậy là hết sức vô trách nhiệm.
Tôi không còn giữ được thái độ vui vẻ thân thiện ban đầu nữa, cũng không to tiếng gay gắt nhưng tôi rất dứt khoát. Lúc trước tôi có hỏi, các anh các chị có biết những hành động gây hấn, xâm lược của Trung Quốc không? Cá nhân các anh các chị nghĩ thế vào về việc đó?
Dù biết trước là họ sẽ trả lời thế, rằng để đảng và nhà nước lo, rằng phải tin vào đảng và nhà nước, rằng đã có hẳn một bộ ngoại giao người ta lo việc đó rồi, cá nhân mình làm được gì mà đi biểu tình – tôi vẫn không khỏi chua chát về suy nghĩ của những người mang tiếng là học cao hiểu rộng hơn tôi.
Tôi nói rằng không có một quy định nào bắt buộc người dân phải tin vào đảng và nhà nước. Việc bảo vệ danh dự và sự an nguy của đất nước không phải là độc quyền của đảng và nhà nước, một mình đảng và nhà nước không thể cáng đáng nổi việc này đâu. Và cách suy nghĩ để đảng và nhà nước lo là hết sức vô trách nhiệm. Thử hỏi riêng việc chống tham nhũng, đảng và nhà nước đã lo được chưa? Khi có chiến tranh, một mình đảng và nhà nước có lo được không nếu không dựa vào sức dân?
Gay gắt chút thế thôi. Họ cũng không có ý định ép buộc tôi. Anh CSKV gấp tờ biên bản lại và tất cả đứng dậy chào tôi ra về. Lại vui vẻ bắt chân bắt tay tạm biệt nhau với mấy lời : chị hết sức thông cảm, chúng tôi không hề muốn thế.
II.  Đất nước không thể đứng lên?
Tôi lại có cảm giác hồi hộp khó tả. Lo thì ít mà buồn nhiều hơn. Cảm thấy việc lên tiếng bảo vệ cái thiện, chống lại cái ác thời này sao khó khăn, gian truân đến thế. Hơn 12 giờ đêm quyết định đi ngủ, để giữ sức cho ngày mai mà tôi linh cảm rằng, sẽ chẳng kịp về nhà vào buổi trưa như thường lệ.
Hơn 5 giờ sáng hôm sau tôi đã tỉnh giấc. Một giấc ngủ không yên, trằn trọc và đầy mộng mị. Mơ thấy người ta vào nhà tôi “ăn vạ”, canh không cho tôi đi biểu tình, tranh cãi quyết liệt.
Tôi không nằm rốn mà trở dậy, vào mạng xem tin tức, chia sẻ đôi ba điều rồi quay ra chuẩn bị bữa sáng trái lệ cho bố. Bố cũng đã dự liệu sẽ bị muộn bữa tối, nên bảo tôi đem hộp bánh bích quy để cạnh giường cho bố ăn trừ bữa, phòng khi tôi không về kịp chuẩn bị bữa tối. Đang loay hoay trong bếp, thoáng thấy bóng người lướt qua cửa sổ, tôi mở cửa ngó ra thì thấy hành lang đầy người, họ nhỏm cả dậy khi thấy tôi mở cửa, lần này có thêm cả lực lượng thanh niên trẻ măng.
Tôi thoáng chút ân hận là không nghe lời rủ rê của mấy người bạn, đi “dạt vòm” từ đêm hôm trước. Chỉ thoáng chút thôi, vì tôi không cho giải pháp này là hay với trường hợp của mình. Tôi muốn công khai, trực diện với họ, khẳng định cái quyền của mình chừng nào có thể (cho đến khi họ cũng buộc phải công khai, nói rằng người dân như tôi chả có cái quyền gì cả).
Cả trưởng phó công an phường đều có mặt, cứ bắt tay tôi thật chặt, cười nói cứ như họ chưa hề lập hồ sơ đòi giáo dục tôi, cứ như chúng tôi vốn là những người bạn thân thiết lâu năm vậy. Tôi biết họ nịnh nọt tôi thế chỉ để tôi ở nhà là họ hoàn thành nhiệm vụ. Và tôi cũng biết, một khi họ đã quyết liệt ngăn cản tôi thế này, tôi có ra ngoài kia thì họ cũng sẽ lại hốt tôi ngay trước khi tôi có thể nhập vào đoàn biểu tình. Tôi bảo họ:
- Các anh có thể dùng số đông (ở đây) để ngăn được tôi, nhưng cuộc biểu tình hôm nay dư luận quốc tế người ta đều biết cả, người ta đang nhìn vào các anh đấy.
Ừ! Họ thì cần biết gì đến quốc tế, đến thể diện quốc gia. Họ chỉ cần biết cấp trên bảo sao nghe vậy. Nếu không hoàn thành nhiệm vụ, có thể họ sẽ bị cắt lương cắt thưởng, bị khiển trách, rồi con đường quan lộ của họ sẽ bị ảnh hưởng…
Tôi yêu cầu tất cả rời khỏi hành lang nhà tôi, chỉ để một người vào nhà tôi (tôi rất thiện chí đấy chứ). Bọn họ đồng ý nhưng lại ém ở cầu thang, và ở một nhà cuối hành lang. Khi tôi phát hiện ra, lập tức tôi xỏ giầy vào, bảo sẽ đi bằng bất cứ giá nào, lúc đó họ mới rút hẳn. Nhưng tôi biết họ vẫn đứng ngồi quanh đâu đó mà không dám về. (ngần ấy người chỉ để canh một người vô hại như tôi?)
Biết là không đi được, tôi bật vô tuyến cho chị Hội trưởng hội nông dân phường ngồi xem một mình ngoài phòng khách, rồi vào buồng, lên facebook buồn rầu báo tin, nghe ngóng tin tức về cuộc biểu tình.
Những dấu hiệu của sự đàn áp xuất hiện ngay bằng việc phong tỏa, ngăn chặn quyết liệt một số nhân vật. Đêm qua, tôi có đăng một status lên facebook: Nếu ngày mai họ quyết tâm chặn biểu tình, họ sẽ trở thành những tội đồ không thể tha thứ được trong lịch sử.
Và họ đã trở thành những tội đồ của lịch sử!
Những tin nhắn đầu tiên qua điện thoại như một tiếng kêu thảng thốt, chọc vào tim:
-     Phương (Nguyễn Văn Phương, chàng thanh niên đọc tuyên cáo trên thềm nhà hát lớn), Lã Dũng bị bắt rồi!
-     Họ bắt hết rồi! Lên xe buýt hết rồi!
Gõ vội những dòng thông tin lên facebook. Những cơn nóng lạnh làm tôi run cả người. Tôi đã không nhìn thấy được những hình ảnh của đoàn người đơn độc, xuất phát từ nhà hát lớn rồi đi dọc trên phố Tràng Thi.
Một trận đánh đẹp như viên giám đốc công an thành phố Hải Phòng nói về cuộc cưỡng chế đất của gia đình Đoàn Văn Vươn. Họ chờ cho đoàn biểu tình đi vào con phố nhỏ một chiều để khóa đầu khóa đuôi, cô lập đoàn biểu tình để hốt trọn họ. Chao ôi, nghe cứ như chuyện đánh giặc thời nội chiến. Họ coi người dân như kẻ thù rồi chăng?
Sau này xem cái clip trên mạng, thấy công an chạy rầm rập, triển khai đội hình bắt người mà thương những người biểu tình tay không đến trào nước mắt, vũ khí của họ chỉ là băng rôn khẩu hiệu chống Tàu. Cảm giác thương xót lẫn uất nghẹn trong lòng. Tôi nghe thấy nhiều lắm rồi câu nói: Tổ quốc tôi có bao giờ đau như thế này chăng?
Cô bạn Khánh Trâm (con dâu út của cụ Trần Độ) từ Sài Gòn nhắn tin:
“Hà Nội thế nào? Sài Gòn đã xong!”
Đã xong ư? Mới bắt đầu (chưa đầy 15 phút) mà đã xong rồi ư? Hôm qua, cô ấy còn náo nức nhắn tin, hẹn hò nhau hôm nay Sài Gòn Hà Nội cùng được xuống đường. Đọc cái tin nhắn gọn thon lỏn, tôi như cảm nhận được nỗi đau tê tái trong đó.
Nhà văn Thùy Linh thì thốt lên: “Hôm nay, khi đất nước tôi không thể đứng lên. Thét vào mặt quân xâm lược những lời yêu nước”.
Tôi ứa nước mắt vì bất lực! Vì xót thương bạn bè….
Trên mạng dư luận đánh giá ngày 9/12/2012 là một ngày rất đặc biệt, bởi đúng ngày này cách đây 5 năm, ở Sài Gòn và Hà Nội cũng đã nổ ra biểu tình chống Trung Quốc. “Sự kiện 9/12 đã đánh dấu một cuộc vận động mới mang tính nội tại thể hiện sức sống dân tộc, tách rời ý chí áp đặt của chính quyền.”  - Bài “5 năm nhìn lại các cuộc biểu tình” của nhà văn Nguyễn Viện.
Một status của Donghailongvuong Mới trên facebook thì nói:
Nếu ngày mai chủ nhật ở 2 đầu cầu Sài Gòn, Hà Nội mà số lượng người đi biểu tình ít hơn so với cách đây đúng 5 năm thì đó là một điều thực sự đáng buồn cho việc thức tỉnh tinh thần dân tộc, họa ngoại xâm của Trung Cộng. Điều này cũng tỉ lệ thuận với sự gia tăng trắng trợn của giặc Tàu trong suốt 5 năm qua.
CS Tàu có thể khinh bỉ, hạ nhục CS Ta nhưng những người dân dù rất bình thường trong cuộc sống cũng không thể để CS Tàu nó coi thường ý chí của dân tộc Việt Nam.
Nó đã khinh dân tộc mình rồi chẳng những cái chuyện mất biển-đảo chỉ là chuyện nhỏ mà bị thôn tính, khống chế nhiều cái khác nữa cơ. Đã và đang và sẽ…
Dù các bạn đã từng đi biểu tình nhiều (hàng nhàu), đi vài lần (có trách nhiệm) và đi 1-2 lần (đi cho biết) và thậm chí là chưa đi bao giờ thì không thể không xuống đường vào ngày mai được. Đừng thoái thác vì bất cứ lý do gì trừ trường hợp bất khả kháng như người thân đi cấp cứu, bị CA khống chế, bản thân đang bị đau-ốm, nhà có con nhỏ phải trông...”
Sự thực đáng buồn đã xảy ra!
Đất nước đã không thể đứng lên!
Đoàn biểu tình đơn độc quá!
Có hơn trăm người dân tay không vũ khí  như thế, chống lại được với cường quyền được chăng mà phải đàn áp, bắt bớ? Quả là một cuộc chiến không cân sức. Qua đó, người ta thấy kinh sợ vì dường như tinh thần phản kháng của cả một dân tộc đã bị tê liệt (hay đã bị triệt tiêu?)
9 giờ cuộc biểu tình bắt đầu. 9 giờ 24 phút người biểu tình đã bị bắt và cuộc biểu tình kết thúc. Trong lúc căm phẫn, có người nói, dân tộc này không xứng đáng để được hưởng tự do, hạnh phúc. Nói như vậy là không nên và oan ức cho rất nhiều người. Tôi nghĩ, con người sống cần phải hy vọng cho đến giây phút cuối của cuộc đời. Chuyện tranh luận còn cả cuộc đời trước mắt, còn bây giờ sang Lộc Hà thôi, ở đó có những người anh em của tôi đang bị giam cầm ở đó.
III Sức mạnh của chính nghĩa và tình đoàn kết.
Một người bạn đèo tôi bằng xe máy sang Lộc Hà. Đây là lần thứ hai, tôi có dịp đến địa danh này. Chỉ khác lần này, tôi là người ở bên ngoài cổng. Từng đóng cả hai vai, nên tôi hiểu cảm giác của cả hai bên. Người bị bắt luôn hiểu bạn bè, đồng đội không một phút nào bỏ rơi họ.
Tất cả những người bị bắt đều tin tưởng vào việc mình làm là trong sáng nên không có gì phải sợ. Nhưng tiếc thay cái cần đối phó lại là trò lường gạt của những kẻ ngồi đối diện, trong vai đại diện pháp luật. Họ lừa gạt người già, phụ nữ, dùng vũ lực với thanh niên lăn tay, chụp ảnh để ngụy tạo hồ sơ, gán cho họ cái tội danh thật bỉ ổi là gây rối trật tự công cộng. Vì có một niềm tin tuyệt đối rằng mình vô tội và nắm chắc kiến thức về pháp luật, Nguyễn Văn Phương tuyên bố chỉ có thể chặt rời ngón tay của Phương mới có thể lăn tay Phương như một tội phạm được. Với sức lực của một chàng thanh niên như thế, ngay cả những kẻ võ biền kia cũng trở nên bất lực. Nhưng với những người yếu ớt, họ sẵn sàng bẻ tay bằng được.
Cái quán nước bên kia đường chả hiểu vô tình hay cố ý đóng cửa. Mọi người lang thang, vạ vật quanh đó, ngạc nhiên khi gần trưa thấy nhà báo Đoan Trang một mình thảnh thơi đi ra cổng. Nghe cô ấy kể tóm tắt, rằng sau một hồi đối đáp, cô ấy bị “tống” ra khỏi trại mặc cho cô ấy đòi ở lại chờ mọi người.
Nghe câu truyện đối đáp của Đoan Trang rất thú vị. Mặc dù nó hoàn toàn tuân theo logic, nhưng qua “miệng” một nhà báo điềm đạm và sắc sảo, nó càng thêm sáng tỏ, dễ hiểu hơn. Khổ là vị đại diện pháp luật lại tỏ ra kém cỏi, hoặc cố tình lờ tịt những câu hỏi xác đáng của nhà báo, hoặc chẳng thể trả lời một câu hỏi nào nên hồn, chỉ biết lặp đi lặp lại như một cái máy những câu nói chả ăn nhập gì vào câu hỏi. Có lẽ vì Đoan Trang là nhà báo, lại là báo pháp luật, họ sợ cô ấy đưa lên báo, nên sống chết đẩy cô ấy ra khỏi cửa chăng?
Ăn trưa xong, mọi người kéo nhau ra vỉa hè đối diện cửa trại đứng chờ. Được một lát thì một số người rủ nhau về nhà hát lớn, tranh thủ làm một cuộc biểu tình mini ở đó. Trước khi đi, một nhóm kéo nhau sang trước cửa, hô đòi người, phản đối bắt người biểu tình. Hô một chặp thì một toán hơn chục gã mặc thường phục từ bên trong túa ra, lừ lừ áp sát chúng tôi với vẻ lì lợm đầy đe dọa.
Nhóm có ý định sang nhà hát lớn lên đường, còn lại hai ba người chúng tôi vẫn đứng chờ, để lỡ có ai từ trong đó ra còn nhìn thấy đồng đội.
Quen sống trong một môi trường đơn thuần là cơ quan nhà nước, tôi thực sự không lường được hết những tính cách phức tạp của con người. Đứng giữa những kẻ cũng mang bộ mặt người bình thường, tôi nhận thấy mọi phép tắc lễ nghi thông thường nhất trong cuộc sống mà tôi chứng kiến đều trở thành con số không. Cái hè phố trước đó chả có ai ngoài chúng tôi, giờ đầy nhóc những bộ mặt nhâng nháo. Chúng trơ trẽn áp sát vào bên cạnh chúng tôi, nhòm vào tận mặt, nhìn chúng tôi với những ánh mắt thách thức đểu giả. Chúng tôi nhích ra xa đến đâu, bọn chúng bám theo tới đó. Chúng tôi chuyển sang đứng ở khu vực khác, chúng lại lừ lừ đi theo, đeo bám một cách công khai với vẻ hăm dọa. Tôi không hề sợ gì chúng, nhưng sự có mặt của chúng làm tôi thực sự ngột ngạt, khó thở.
Thời gian nặng nề trôi qua. Khác với lần trước, lần này họ thả từng người một, bắt phải ra khỏi trại ngay. Có lẽ hình ảnh cả đoàn người chúng tôi rộn ràng kéo nhau ra về lần trước làm họ ngứa mắt chăng? Dù họ có làm cách gì thì cứ mỗi khi có người bước ra khỏi trại, bất chấp những cái nhìn hằn học, chúng tôi reo lên chạy lại đón, ôm nhau, hồ hởi bắt tay nhau, hỏi han kể lể.
Người từ Hà Nội sang mỗi lúc một đông, trong số đó có cả giáo sư Ngô Đức Thọ và cụ bà Lê Hiền Đức. Mọi người chuyện trò như pháo rang, lắng nghe câu chuyện của từng người mới được thả. Phẫn nộ nhất là chuyện Nguyễn Văn Phương, Phạm Chính và một số người bị dùng vũ lực một cách hết sức thô bạo khi bị bắt cũng như khi ở trong trại.
Tôi ghê tởm việc dùng vũ lực, càng ghê tởm hơn khi đó là một cuộc chiến không cân sức và không công bằng. Một người lần đầu tiên tham gia biểu tình, tình nguyện lên xe buýt theo bạn đã thẳng thắn chỉ trích sự khuất tất của chính quyền, về việc dùng những kẻ không chính danh (không mặc sắc phục) để bắt người biểu tình. Khách quan nhìn vào, người ta hoàn toàn có thể nghĩ rằng đó là một đám côn đồ, được thuê mướn. Thậm chí dân phòng cũng có quyền xông ra bắt người biểu tình yêu nước thì quả thật là luật pháp đã đến hồi cáo chung?
Giờ tôi mới hiểu cái thái độ của đám người lạ kia. Có người giải thích, bọn chúng chỉ là đám lính đánh thuê có bảo lãnh không hơn không kém. Có lẽ vậy! Vì chí ít nếu có bộ sắc phục trên người, bọn họ còn có cái để giới hạn những hành động vô văn hóa giống như bất cứ một kẻ lưu manh nào đó. Tôi vẫn nhớ thái độ của viên công an làm việc với tôi trong Lộc Hà ngày 5/8/2012, ít ra anh ta không tỏ ra thô bỉ mà rất hiền lành, lễ phép (hay cười) – mặc dù rốt cục anh ta vẫn vì nhiệm vụ mà lừa tôi lăn tay chụp ảnh. Thật đau lòng khi nghe tôi kể vậy, người nghe cười nhạo tôi, bảo lọc lừa là bản chất của họ mà tôi thì quá ngây thơ (nếu không nói là ngu ngốc) nên mới bị lừa thế!
Xúc động trước việc cụ giáo sư già hơn 80 tuổi lặn lội sang tận Lộc Hà, chúng tôi muốn chụp vài kiểu ảnh làm kỷ niệm. Ngay lập tức, đám “người lạ” chen vào đứng chắn trước ống kính một cách thô bỉ. Khi cụ giáo sư yêu cầu đám người đó tránh ra, chúng bèn tỏ thái độ hỗn láo với cụ khiến tất cả mọi người đều rất bất bình. Tuy nhiên, ai cũng hiểu đó là trò khiêu khích của bọn chúng nên đành phải kiềm chế nhau. Thời buổi mà người tử tế, có học lại phải “sợ” kẻ lưu manh vô học là đến hồi mạt vận rồi chăng?
Ngày sắp hết, vẫn còn hai người chưa được thả. Tất cả chúng tôi lại kéo nhau ra trước cổng trại, hô đòi thả người. Đám côn đồ kia bám theo, không thôi trò khiêu khích. Chưa đầy mươi phút, bỗng dưng một góc sân trở nên huyên náo. Tôi thấy rất nhiều người chen vào can ngăn, nhưng những kẻ mặc thường phục vẫn lôi anh Trương Dũng là người mới được thả ra trở lại bên trong trại. Ai cũng đồ rằng sẽ có đòn đánh hội đồng hèn hạ ở trong đó.
Rốt cục khi hai người cuối cùng đã ra khỏi trại, tất cả chúng tôi lại phải tiếp tục ngồi chờ người mới bị lôi trở lại trong trại. Vậy là mặc dù không bị bắt, tôi vẫn không thể về lo bữa tối cho bố, đành gọi điện bảo bố chịu khó ăn bánh bích quy vậy.
Hơn nửa ngày trời vạ vật, tất cả ai nấy đều vô cùng mệt mỏi cả về tinh thần lẫn thể xác. Toàn thân tôi đau như dần, nhưng không ai nghĩ đến chuyện bỏ về mặc dù trời đã bắt đầu tối. Thú vị nhất là khi chiếc xe ô tô cuối cùng rời khỏi trại, người biểu tình chúng tôi mới nghĩ ra cách, nhất định đứng chặn cửa không cho xe ra khỏi trại khi chưa thả người. Cuối cùng chiếc xe buộc phải lùi trở lại trong sân. Lúc này tôi mới thấy sức mạnh của chính nghĩa và tình đoàn kết là như thế nào.
Tôi không nhớ thời gian chờ đợi là bao lâu, chỉ biết mọi người chợt ồ cả lên hò reo – anh Trương Dũng vừa ra khỏi cổng. Tôi vội chen vào hỏi: có bị đánh không? Nó đánh chứ, nhưng đối với anh, anh nói thật là anh coi khinh…
Mọi người ồn ào chào tạm biệt nhau, huyên náo cả cái khoảng sân trước cổng trại. Người đi xe máy, người đi ô tô, người đi xe buýt, tất cả chúng tôi vui vẻ cười nói kéo nhau rời khỏi Lộc Hà.
Trong bóng tối nhập nhoạng, tôi ngoái đầu lại nhìn đám người đứng lặng lẽ đứng bên cánh cổng hắc ám của Lộc Hà đang nhìn theo chúng tôi. Tôi tự hỏi trong lòng họ cảm thấy có chút nào ghen tỵ? Trong suốt thời gian qua, họ đã chứng kiến cảnh từng người bị bắt trở về trong vòng tay chào đón hân hoan của đồng đội như thế nào. Dám cá rằng khi người của họ gặp nguy hiểm, họ cũng chẳng thể có được tình cảm gắn bó và thân thiết như chúng tôi. Cho dù họ có là lính đánh thuê, máu trong người họ có lạnh, con tim và khối óc của họ là những cỗ máy lạnh lùng, vô cảm, nhưng tôi tin chắc rằng qua những gì họ chứng kiến hôm nay, chắc chắn có một cái gì đó khiến họ sẽ phải suy nghĩ ít nhiều.
Cho dù cuộc biểu tình hôm nay là một cuộc chiến không cân sức và đã bị đàn áp, nhưng nhiều người vẫn cho đây là một thắng lợi, buộc chính quyền phải lộ mặt. Ai đó chớ có nghĩ rằng, khi trở về làm người dân thường, họ có thể rũ bỏ được trách nhiệm cá nhân và đổ tại cho thể chế chính trị này. Hãy nhớ như vậy!

Theo blog PB







Xin lỗi em, học trò cũ của tôi.



Cánh Cò
429392_519298821423271_948373797_n-600x450NQL: Bài viết rất hay, cảm ơn bác Cánh Cò. Ở đâu không biết chứ ở ta mình thấy  đa số cái ác bắt nguồn từ sự thiếu hiểu biết.
Có lẽ bài viết này không có cơ hội đến với em, lẽ đơn giản tôi nghĩ rằng em không phải là người có thú vui lướt mạng hay dùng facebook làm phương tiện trao đổi giữa bạn bè, những điều chí ít cũng giúp em có cơ hội hiểu thêm rất nhiều những gì đang xảy ra bên ngoài đời sống.
Tôi nảy ra ý định viết những dòng này từ Chúa Nhật vừa qua khi thấy em xuất hiện trên thềm Nhà hát lớn thành phố.
Em không đi biểu tình, trái lại em là người sẵn sàng theo lệnh bắt bớ, giải tán những người biểu tình mà đa số chỉ bằng tuổi em.
Khuôn mặt em làm tôi ngậm ngùi hơn là trách móc. Câu chuyện bỏ học nửa chừng của em vài năm trước đây trở lại trong tâm trí khiến tôi một lần nữa tự trách nhiều hơn vì biết mình làm chưa hết sức để kéo một học trò nhỏ về lại với trường, với lớp mặc dù em không tha thiết với việc học từ lâu. Tôi nhớ lúc ấy em đang theo học lớp 7 và tôi thay cô giáo chủ nhiệm của em trong một thời gian ngắn. Ngắn nhưng đủ lâu để biết hoàn cảnh của em, một điển hình trong các gia đình nghèo nhất trong cái xóm vốn dĩ đã nghèo và sự cơ cực theo đuổi họ hàng ngày, hàng giờ.
Cha mất sớm, mẹ bán ve chai nuôi ba đứa đi học. Việc học của các em trầy trật không phải vì lười nhác mà đồng tiền, bát gạo trong nhà là lý do chính để cuối cùng em lẫn trốn bạn bè, thầy cô rồi mất hút giữa dòng chảy cuộc đời. Nhiều người đã quên bẵng em, trong đó có tôi.
Sau đó ít lâu em trở lại trường xin rút học bạ để vào Thanh niên xung phong. Tôi nghe các bạn em kể lại và trong thâm tâm tôi cảm thấy mừng cho em. Ít ra em đã có chỗ để sống, để sinh hoạt và nếu may mắn em sẽ trở thành một nhân viên nhà nước sau khi hết hạn tình nguyện. Đời sống em sẽ như hàng ngàn người khác, lững lờ trôi nhưng không đến nỗi lầm than.
chgTQ2a1Sau một thời gian, hôm nay tôi thấy lại em. Thấy chứ không phải gặp, vì em không biết tôi đang đứng trong đám đông ấy, một đám đông không quen biết nhau nhưng con tim hình như cùng chung nhịp đập. Họ đến để biểu tình. Họ nghe thấy lồng ngực của nhau đang thổn thức. Họ cảm nhận sự lo âu của nhau khi lực lượng an ninh xuất hiện. Và họ chuyền tay nhau sức nóng, nhiệt huyết của lòng yêu nước thương nòi. Họ không biết tên nhau nhưng trong ánh mắt mỗi người tôi thấy họ truyền cho nhau những tín hiệu mà chỉ những người nồng nàn với vận nước lắm mới có.
Còn em, đứng trên cao với những người cùng tuổi trong đồng phục màu xanh lá cây. Gương mặt đằng đằng như sẵn sàng chiến đấu với những người biểu tình trong ấy có tôi, một cô giáo quá tuổi thanh niên để hô khẩu hiệu một cách hùng hồn nhưng chưa đủ già để được người khác nhường cho một chỗ đứng thoải mái phía trước trong cái đám đông hừng hực ấy.
Tôi không nói trực tiếp với em vì tôi biết, em không thể nghe trong lúc đồng đội và chỉ huy đang chăm chăm nhìn. Em cũng không muốn nghe vì tôi tin rằng cái tập thể mới này là tổ ấm của em, hay ít ra nó có thể cho em cơm áo qua ngày. Nhưng em ơi, cơm áo ấy có nghĩa gì khi hành động hôm nay của em và tập thể thanh niên xung phong thay vì làm những việc công ích như truyền thống của nó lại tuân lệnh bọn sai nha, cắm cúi thi hành những mệnh lệnh đàn áp anh em đồng bào mình khi họ thay cho chính em nói lên tiếng nói bất khuất của dân tộc.
Tôi biết em không hề thuộc những bài học lịch sử được giảng dạy trong trường, một phần do em chán những bài giảng khô cứng, một phần do lòng yêu nước của rất nhiều trong lứa tuổi các em không được kích thích vun bồi, để hôm nay em nhìn người biểu tình như những kẻ phá hoại cuộc sống an lành của người dân.
Em được triển khai trong các buổi tập huấn chống biểu tình với những kết luận đầy ác ý và phản động. Em học bạo lực nhanh hơn lòng tin của một người yêu nước. Em bị lây sở thích chứng tỏ quyền uy với người tay không tấc sắt. Em cảm thấy hãnh diện khi khiêng, vác, đè, đập những thanh niên yếu đuối hơn em và trong thâm tâm có thể em nghĩ mình là người hùng trong cái đám đông ấy.
Nhưng nếu em biết những chi tiết này thì có lẽ tay em sẽ chùn
xuống, mồ hôi em sẽ vã ra và biết đâu em sẽ quay theo đoàn người biểu tình yếu ớt kia để chống lại bọn vô lại thật sự đang ăn ở, sống cùng với em trong thời gian vừa qua.
Nếu em biết người hiên ngang đứng trên bậc thềm nhà hát lớn hôm Chúa Nhật vừa qua là ông Huỳnh Tấn Mẫm, một lãnh tụ sinh viên thuở xưa đã dẫn đầu nhiều đoàn biểu tình của sinh viên để chống lại sự hà khắc, tham nhũng và thiếu dân chủ của chế độ Sài Gòn. Những cuộc biều tình có máu và nước ấy đã góp một phần vào nhận thức của người thành phố để sau đó 40 năm, ông lại đứng trước đám đông, cổ võ cho lòng yêu nước chống ngoại xâm Trung Quốc.
Bốn mươi năm trước em chưa sinh ra đề biết sự kiện này. Bốn mươi năm sau em cũng vẫn chưa sinh ra vì em mù lòa trước đám đông đầy chính nghĩa.
Nếu em biết trong cái ngày ấy có một vị giáo sư đáng kính tên là Tương Lai đã bị khống chế một cách ngu xuẩn và thô bạo khi ông lặn lội tới trước Nhà hát lớn. Em có biết ông ấy là ai không? Và nếu em biết rằng chức vụ, số năm cống hiến của ông cho cách mạng cũng như vị thế của ông trong cái đảng mà em đang ao ước muốn vào thì tôi tin chắc rằng em sẽ rất xấu hỗ khi biết mình đang trở thành con rối trong tay đám người đang đứng chia cơm cho em vào mỗi bữa ăn tập thể.
Hãy về hỏi lại họ: Vì sao một vị giáo sư khả kính như thế lại tham gia biều tình và vì sao các anh đang làm công việc bảo vệ an ninh lại cấm đoán ông ấy như vậy.
Em có bao giờ tin rằng giáo sư Tương Lai là người phản động, hay bị giật giây vì bọn xấu?
Em có tin rằng bác sĩ Huỳnh Tấn Mẫm sách động biểu tình vì muốn Đảng cộng sản sụp đổ hay chỉ với lý do duy nhất là chống đối sự trân tráo của Trung Quốc đang được chính quyền và cả những người như em đồng tình khi hù dọa, đàn áp và sẵn sàng giam giữ họ nếu điều kiện cho phép?
Còn nhiều thí dụ khác nhưng tôi biết em không có thời giờ để đọc, hay nói đúng ra em không có cơ hội để đọc vì em và hằng triệu người người đồng tuổi đang bị bao vây bởi những thông tin mà người có ý thức cho là trơ trẻn. Các em đã quá lâu bị nhúng trong những ao tù thông tin ấy và trí não đã bị nhuộm trắng mất rồi.
Tôi tin chắc em sẽ thích thú và hãnh diện khi đọc bản tin mà nhiều tờ báo đưa hôm nay về cái ngày kỷ niệm được hô hoán là “Điện biên phủ trên không” với cái tít: Anh hùng Phạm Tuân: “Chỉ sợ B52… chạy mất!”
Em sẽ bị mê hoặc về người được gọi là anh hùng ấy khi ông ta ngồi giữa tòa báo trả lời phỏng vấn với tâm thế của một con người trước đây đúng bốn mươi năm, vẫn mang thói quen coi Mỹ là kẻ thù, tưởng tượng ra một chiếc xe bò có thể cản nổi xe tăng với một niềm tin mù quáng của thời chiến tranh được gọi là thần thánh.
Cũng trong ngày kỷ niệm này em sẽ không thấy bất cứ bài báo nào nói về mối hiểm họa trước mắt là giặc phương Bắc và kết nối nhân quả những gì sẽ xảy ra nếu cứ đàn áp biểu tình.
Người Mỹ không phải là dân Tàu nên xem những bài báo kiểu Phạm Tuân là hề, lố bịch. Và Mỹ cũng không rỗi hơi để lên tiếng với chính phủ Việt Nam không được làm những việc có thể gây tổn hại bang giao hai nước.
Không như Trung Quốc, em ạ, họ ngang nhiên cấm cửa không cho Việt Nam nhắc lại những cái chết của những người từng xả thân trong cuộc chiến tranh xâm lược năm 1979. Trung Quốc cũng không ngần ngại gì mà không triệu hồi đại sứ Việt Nam tại Bắc Kinh tới để ra lệnh cấm biểu tình vì làm xấu đi 16 chữ, 4 tốt.
Tôi tiếc rằng khi xưa trước khi em nghĩ học, phải chi tôi có một lời khuyên cho em: nếu không được tới trường thì em nên tới những quán cafe net học cách truy cập Internet để biết nhiều hơn. Các thông tin sẽ làm vỡ sự u tối trong tâm hồn mình. Tâm hồn em vào thời điểm ấy tôi tin rằng rất trong trằng, chỉ phải tội nghèo.
Vì nghèo nên em vào “thanh niên xung phong”.
Vì vào thanh niên xung phong nên em thành “tội đồ của quần chúng”.
Ôi xót xa cho một học trò cũ của tôi. Tôi xin lỗi em, vì tôi chưa làm tròn bổn phận của một nhà giáo.









Thư ngỏ của nhà nghiên cứu Đinh Kim Phúc


DKPAi chủ trương không phản biện quan điểm của các học giả và nhà nước Trung Quốc về Biển Đông?

Thư ngỏ

Kính gửi:
- GS.TS Phạm Vũ Luận, Bộ trưởng Bộ Giáo dục & Đào tạo
- PGS.TS Phan Thanh Bình, Giám đốc Đại học quốc gia TP.HCM
- PGS.TS Võ Văn Sen, Hiệu trưởng Trường Đại học KHXH&NV TP.HCM

Đồng kính gửi cơ quan PA 83 CA TP.HCM và A 83 Bộ Công An biết để “Bảo vệ chính trị nội bộ”.
Tôi tên Đinh Kim Phúc, người có nhiều bài nghiên cứu về Biển Đông và hải đảo Việt Nam, xin trình bày với quý vị một số vấn đề sau đây:
Ngày 4 tháng 10 năm 2012 tôi đã nhận được thư mời của PGS.TS Võ Văn Sen về việc tham gia hội thảo “Hợp tác Biển Đông: Lịch sử và triển vong” sẽ được tổ chức vào trung tuần tháng 12 tại Đà Nẵng (lời mời lần thứ nhất tham dự hội thảo đã từng phải tạm hoãn bởi công văn số 127/XHVV-KH của PGS.TS Phạm Quang Minh, Phó Hiệu trưởng Trường Đại học KHXH&NV Hà Nội). Sau khi nhận được thư mời tôi đã gửi tham luận “Phản biện quan điểm của một số học giả Trung Quốc về chủ quyền trên hai quần đảo Hoàng Sa-Trường Sa của Việt Nam” đúng quy định và nhận được sự khích lệ của PGS.TS Hà Minh Hồng, Trưởng Khoa Lịch sử.
Nhưng bất ngờ vào sát ngày khai mạc hội thảo, ngày 10/12/2012 tôi nhận được giấy báo “Trong khuôn khổ của Hội thảo có hạn, báo cáo của ông không nằm trong các báo cáo được chọn báo cáo tại Hội thảo” do PGS.TS Võ Văn Sen ký.
Tôi có 3 câu hỏi gửi đến quý ông và Ban tổ chức Hội thảo “Hợp tác Biển Đông: Lịch sử và triển vong”:
  1. Tham luận và sự có mặt của tôi tại Hội thảo có làm phật ý ai không?
  2. Ngay sau khi nhận được giấy báo từ chối tôi có trao đổi với PGS.TS Hà Minh Hồng thì được biết một trong những lý do từ chối tham luận của tôi là Ban tổ chức Hội thảo chủ trương không phản biện quan điểm của các học giả và nhà nước Trung Quốc về Biển Đông.
Câu hỏi đặt ra là: tổ chức hội thảo về Biển Đông mà không phản biện lại những quan điểm sai trái của các học giả và nhà nước Trung Quốc về chủ quyền của Việt Nam trên hai quần đảo Hoàng Sa-Trường Sa thì hội thảo nhằm mục đích gì? Phải chăng tổ chức hội thảo là nhằm tiêu hết tiền thuế của nhân dân?
  1. Câu hỏi thứ 3: Ban tổ chức Hội thảo nhận được bao nhiêu tiền từ phía Trung Quốc để gạt tôi ra khỏi hội thảo này?
Với 3 câu hỏi trên, mong nhận được lời giải đáp thỏa đáng từ quý vị.
Chào trân trọng
NNC Đinh Kim Phúc
Đính kèm:



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét