Thứ Sáu, 14 tháng 12, 2012

SUY GẨM . . . .



Hỏng cả rồi anh Tư ơi!

Nguyễn Trung Chính

CTN-56Truong-Tan-Sang_6f182(Nhân đọc bài Mãi mãi là sao sáng dẫn đường của Chủ tịch Trương Tấn Sang đăng trên báo Tuổi trẻ nhân kỷ niệm ngày thành lập Quân đội nhân dân 22/12)
Mở đầu anh Tư rào trước: “Quý vị độc giả hãy miễn thứ và nếu có thể, hãy chia sẻ với tôi nếu như đôi chỗ trong bài viết này không đi theo khuôn mẫu thường thấy. Sự dè dặt, thận trọng quá mức và khuôn mẫu thường đem đến cảm giác an toàn cho người phát biểu, nhưng trong nhiều trường hợp nó thật sự chưa thể lột tả được bản chất của vấn đề”. Nhưng anh Tư ơi, làm quan mới phải nói theo khuôn mẫu thường thấy chứ dân chúng tôi không có khuôn mẫu gì cả, nhất là người Nam bộ, giận thì nói giận, tức thì nói tức, đôi khi còn dám đù cha mẹ kiếp cái bọn giọng lưỡi ngon ngọt mà hành động xảo trá nữa kia. Nhưng thôi, anh Tư đã nói thế thì dân này sẵn sàng giúp anh phá khuôn mẫu thường thấy để đọc tiếp, đọc đến cùng, đọc để chia sẻ bài Mãi mãi là sao sáng dẫn đường anh vừa viết.
Trước hết xin cám ơn anh đã nhắc lại : “Tôi hoàn toàn tin tưởng rằng dân giàu, nước mạnh và đặc biệt là đoàn kết toàn dân tộc thì kẻ thù nào cũng sẽ không dám xâm lược nước ta, nếu có, chúng chỉ chuốc lấy thất bại mà thôi”. Nhưng Dân chúng tôi đâu có bao giờ quên mà phải nhắc lại ! Anh nhắc lại phải chăng anh thừa nhận đoàn kết toàn dân tộc hiện nay đang có vấn đề?
Mà vấn đề lắm chứ. Đoàn kết như MTTQ hiện nay là lắm vấn đề vì chưa thoát được ách đô hộ. Đoàn kết gì mà các ông Tương Lai, Lê Hiếu Đằng, Huỳnh Tấn Mẫm, Hồ Ngọc Nhuận là những người có vai có tiếng trong MTTQ bị công an dùng các biện pháp côn đồ, phạm pháp, ngăn chặn giữa đường hay không cho ra khỏi nhà để đi biểu tình chống bọn bành trướng Trung Quốc mà MTTQ và báo Đại Đoàn Kết không hề lên tiếng.
Đoàn kết toàn dân tộc kiểu gì mà những người nói trên, và đông đảo thanh niên trí thức đi biểu tình chống xâm lược thì bị đàn áp quá thể như thế? Người dân tự hỏi hay là các quan đang đoàn kết nhầm hướng vì thế nên không đứng cùng chiến tuyến với nhân dân Việt Nam và cho phép bọn công an ngang ngược côn đồ, phạm pháp đối những người yêu nước.
Anh Tư lên giọng rằng: “Vì thế hơn lúc nào hết, luật pháp và kỷ luật cần phải được tôn trọng triệt để”. Hay là hay quá hay, chúng tôi ủng hộ anh đó anh Tư, nhưngCông an vẫn ngang nhiên phạm pháp khi kè cấm người ta ra khỏi nhà trong ngày 9/12/2012 mà các ông Tương Lai, Lê Hiếu Đằng vừa la lên kêu cứu có lọt tai anh không? Việc cụ thể và trong khả năng quyền hạn của anh Tư chứ có khó khăn gì đâu. Anh chỉ cần nói lên một tiếng với bọn công an: cấm xấp nhỏ không được làm bậy  thì chúng phải sợ chứ. Chúng chưa sợ vì anh không chỉ mặt chúng, hoặc những quan ra lịnh cho chúng. Vậy nếu anh không dám chỉ mặt thì anh nên câm lặng luôn chứ đừng lên giọngnghe quá chối tai, quá bực tức, người ta càng thêm nghi ngờ anh nói dzậy mà không phải dzậy.
Sẵn đây tôi cũng tuôn ra luôn: về chống tham nhũng, tôi phê bình anh là anh làm việc không hiệu quả: anh cóc bắt được con sâu nào ráo mặc dù nó nhan nhản ra đấy! Đầu năm 2013, Quốc hội sẽ lấy phiếu tín nhiệm, tôi tin rằng các đảng biểu rồi cũng sẽ tín nhiệm anh cùng đồng chí X của anh vì “phải thương yêu đồng chí” chứ chẳng ai thương dân chúng tôi.
Anh lại viết tiếp: “Về tư tưởng, chưa bao giờ như trong vòng một năm qua xuất hiện rất nhiều dư luận, trong đó có những tư tưởng và dư luận nguy hiểm, gây chia rẽ trong Đảng, giữa Đảng với nhân dân; cá biệt có người đòi “phi chính trị hóa quân đội”. Thử hỏi trên thế giới này có ở đâu và bất cứ việc gì lại ít nhiều không mang tính chính trị?… Đã là người sĩ quan, chiến sĩ quân đội nhân dân thì phải luôn đề cao tính chính trị, tuyệt đối trung thành với nước, với dân, với Đảng, dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào”.
Anh lại nhầm nữa rồi đó anh Tư, nếu có người nói “phi chính trị hóa quân đội”, họ không cá biệt chút nào đâu, dân đều nói cả đấy, là muốn nói quân đội chỉ làm bổn phận bảo vệ đất nước, bảo vệ Tổ quốc như tất cả quân đội của các nước văn minh tiên tiến trên thế giới. Các anh buộc quân đội phải bảo vệ và trung thành với Đảng là các anh chính trị hóa quân đội theo hướng lấy nó làm của riêng, bắt nó làm thêm nghề tay trái.
Với một người chức vụ cao nhất nước như anh thì tôi tự hỏi anh nhầm hay anh cố tình nhầm? Các anh cứ rao giảng nào là phải học theo văn minh tiền tiến… nhưng lại làm ngược lại những gì các nước văn minh tiền tiến trên thế giới đang làm. Anh cho tôi biết có nước nào trên thế giới văn minh buộc quân đội phải bảo vệ, trung thành với một đảng nào đó (ngoài vài nước không thể gọi là văn minh, đồng hội đồng thuyền đồng chí của anh)?
Anh viết thêm: “Không thể không đề cập đến một mối lo ngại trong xã hội về khả năng xảy ra xung đột trong khu vực, liên quan đến Việt Nam; lo ngại về khả năng ứng phó của Đảng, Nhà nước, quân đội ta trong tình hình thế giới rất khó lường hiện nay. Đã có nhiều cuộc đối thoại trong, ngoài nước và nhiều bài viết trên báo chí về chủ đề này. Một số hãng tin nước ngoài đã dùng chủ đề này như một phương tiện hữu hiệu để chuyển sự chú ý của dư luận theo hướng phục vụ cho ý đồ của họ. Có những trang mạng xã hội còn gây nghi ngờ trong nhân dân về chủ trương đối ngoại của Đảng và Nhà nước ta, thậm chí họ còn vu cáo, xuyên tạc rằng Đảng ta “bán rẻ đất nước”. Những luận điệu kiểu đó rất nguy hiểm, cần phải cảnh giác bởi nếu không nó sẽ gieo những mầm mống độc hại, cùng với những áp lực xuất phát từ những khó khăn trước mắt về kinh tế và tư tưởng làm cho đất nước ta càng thêm khó khăn.
Trước hết, với tư cách là người có trọng trách trong Đảng và là người đứng đầu Nhà nước CHXHCN Việt Nam, tôi xin khẳng định rằng: Đảng, Nhà nước ta không bao giờ bán nước cho các thế lực bên ngoài như những kẻ xấu vu cáo.
Dù còn những khuyết điểm, yếu kém, nhưng Đảng và Nhà nước ta không có lợi ích nào khác ngoài lợi ích của Tổ quốc, của nhân dân”.
Anh Tư ơi, chính anh đã chỉ trích bọn “cõng rắn cắn gà nhà” trong các quan làm cho người dân sợ rằng Đảng đang “bán rẻ đất nước”. Nỗi sợ này có căn cứ:
- Thứ nhất là hiện nay bọn cõng rắn cắn gà nhà có thực quyền chứ đâu phải anh.
- Thứ hai là bọn cõng rắn cắn gà nhà đàn áp không thương tiếc những người yêu nước, mà anh không dám một lời than thở.
- Thứ ba là “Đã có Đảng và Chính phủ lo” tức là loại nhân dân ra khỏi sự tồn vong của đất nước để bọn cõng rắn cắn gà nhà tự tung tự tác.
- Thứ tư là bọn cõng rắn cắn gà nhà ngụy ngôn, cố tình giảm tình tiết bao che cho Trung Quốc như gọi “tàu lạ” thay vì “tàu Trung quốc”, gọi “làm đứt cáp” thay vì “cắt cáp”, để tàu cá Trung Quốc xâm phạm lãnh hải hằng ngày và cố tình che giấu tin tức.
- Thứ năm là các chiến sĩ hy sinh bảo vệ đảo Gạc Ma năm 1988 bị cấm truy điệu.
- Thứ sáu là Đảng vẫn tiếp tục ôm hôn khắng khít các đồng chí Trung Quốc trong khi chúng đang đàn áp ngư dân Việt Nam.
- Thứ bảy là…
Nhiều thứ lắm anh Tư ơi, kể ra không xiết. Vì thế mà anh có khẳng định này nọ, thề chết thề sống dân cũng không dám tin mà trao thân gửi phận cho anh. Anh thông cảm nhé.
Cuối cùng tôi xin trích thêm bài viết của anh:”Thái độ cần thiết hiện nay, dù có khác biệt nào chăng nữa, thì tất cả các giai tầng xã hội, các tầng lớp nhân dân cần hành động với một động cơ duy nhất, đó là vì lợi ích của dân tộc, vì sự ổn định chính trị, vì sự bình yên của xã hội để làm ăn và phát triển kinh tế, cần đẩy mạnh hơn nữa quá trình đại đoàn kết, hòa giải và hòa hợp dân tộc”. Nói thế tưởng đủ rồi, nhưng anh lại phán thêm :”Mọi hành động phá hoại mục đích đó hoặc khoét sâu thêm những bất đồng để đẩy đất nước đến bờ vực của sự hỗn loạn phải bị loại trừ và lên án”.
Vậy các anh đàn áp những người biểu tình yêu nước là thực hiện câu cuối này chăng? Xấu xa ở mình nhưng ai nói ra đều bị “loại trừ và lên án” thì những chữ anh dùng như  “khác biệt nào chăng nữa, đại đoàn kết, hòa giải và hòa hợp dân tộc” trở thành rỗng tuếch vì các anh tự cho mình độc quyền phán xét người khác và dùng bạo lực công an đàn áp.
Sau hội nghị TƯ6, với 126 Ủy viên Trung ương Đảng không đồng lòng kỷ luật đồng chí X và tập thể Bộ Chính trị, người dân chúng tôi đều hiểu rằng cái hội nghị này đã chôn vùi Nghị quyết TƯ4. Quả như vậy,  học tập cấp trên, không một đảng ủy nào kỷ luật một ai, thậm chí không phát hiện ra tham nhũng. Nghị quyết TƯ4 trở thành một đòn gió.
Tham nhũng sẽ làm mất Đảng, điều này đối với chúng tôi không còn quan trọng như trước kia nữa vì Đảng không trị được mình thì có chết cũng là luật xử phạt của tạo hóa, nhưng tham nhũng sẽ làm yếu đất nước và đất nước này sẽ mất về tay Trung Quốc đang hùng hổ áp đảo chúng ta. Tội Đảng trong trường hợp này sẽ lớn lắm, trời không dung đất không tha, lòng người oán hận.
Anh Tư ơi, có lẽ anh chưa thấy  nên vì lòng thương yêu đồng chí, tôi buộc lòng phải nói thẳng với anh: Anh nói đủ rồi, những gì anh nói dân chúng tôi đều hiểu trước khi anh nói, anh đừng mất nhiều thì giờ thêm nữa. Anh phải có những cú huých cụ thể chứ đừng huých gió.
Pháp luật hiện nay đủ cho anh trị ít nhất là 60% tham nhũng, anh hãy làm chứ đừng nói gì thêm nữa, để cho dân tin. Anh cứ xem tấm gương Thủ tướng, ông ấy nói nếu không trừ được tham nhũng ông ấy sẽ từ chức, ông ấy  có từ chức đâu. Dân thấy và có đánh giá cả đấy chứ. Anh cứ xem gương Tổng Bí thư, ông ấy nói phải kỷ luật những cán bộ tham nhũng, lên án gay gắt một bộ phận không nhỏ đảng viên có chức có quyền, đến khi dân hỏi chúng nó là ai thì ông ấy không nói tên và đành thú nhận đang “nhóm lò”.
Con chim trước khi chết kêu những tiếng bi ai, đất nước sắp chết nói những lời thành thật. Xin anh Tư nghe cho.
15/12/2012
N.T.C.


Biện hộ cho ai lấy chồng già


Thư giãn ngày thứ bảy
1311384193_Tranhvui200-7121. Chồng già nhìn rất giống ông già. Do đó mình sẽ không bị mang tiếng là bỏ nhà theo… trai.
2. Người già quen nhiều nên đông khách. Khách tới nhà nếu mình ra mở cửa hay hỏi: “Bố cháu có nhà không?” khiến ta có cảm giác lâng lâng rất sung sướng.
3. Chồng già luôn đi chậm, nên nếu chở vợ bằng xe máy, tai nạn giao thông rất ít xảy ra. Nếu có xảy ra, cảnh sát thường nghĩ lẽ phải về chồng mình.
4. Chồng già mắt kém, nên nếu ta có đi với bồ, chồng nhìn thấy thì vợ sẽ cãi: “Anh nhìn nhầm rồi” và chồng già vội vã tin ngay.
5. Chồng già răng yếu nên nhai lâu. Nhai lâu nên ăn chậm. Ta lợi dụng ra luật lệ: “Ai ăn sau phải rửa chén đĩa”, thế là ta thoát.
6. Chồng già hay ho. Khi nghe tiếng ho, ta biết mùa đông đã về, khỏi phải xem dự báo thời tiết.
7. Chồng trẻ nhìn thấy một cô gái trẻ thường hỏi: “Em nào đấy?”. Còn chồng già nhìn thấy gái trẻ thường hỏi: “Con nhà ai đấy?”, khiến ta rất yên tâm.
8. Chồng trẻ đi đường hay để vợ nắm tay mình. Còn chồng già lại nắm tay vợ.
9. Chồng già hay bàn tới tương lai. Còn chồng trẻ thường bảo: “Tương lai là không biết”.
10. Chồng trẻ hay nhìn vợ rồi thở dài. Còn chồng già hay nhìn bản thân mình rồi thở dài.
11. Chồng già hay hỏi thăm ba má vợ. Còn chồng trẻ hay hỏi về bạn bè vợ, nhất là bạn gái.
12. Khi cãi nhau, chồng trẻ gào lên: “Tôi lấy cô là một sai lầm” trong khi chồng già nói: “Tôi biết sai lầm nhưng vẫn lấy em”.
13. Khi ra tòa ly dị, chồng trẻ nói: “Chúng tôi không hợp nhau”, còn chồng già nói: “Chúng tôi cũng chả biết không hợp ở chỗ nào”.
14. Khi vợ có bồ, chồng trẻ nói: “Cô làm cho tôi ngạc nhiên”, còn chồng già nói: “Em làm cho anh tan nát”.
15. Cứ tới cuối tuần, chồng trẻ nói: “Mình đi chơi”, còn chồng già nói: “Mình đi nghỉ”.
16. Khi đang ăn bị hóc xương, chồng trẻ càu nhàu: “Bỏ cái gì vào mồm cũng phải nhìn chứ”, còn chồng già nói: “Sao em không đưa miếng đó cho anh?”.
17. Gặp một cô gái bốc lửa mặc áo tắm, chồng trẻ nhìn cô ta, còn chồng già nhìn sang vợ.
18. Khi mua đồ tặng vợ, chồng trẻ nhìn túi tiền, còn chồng già nhìn xem đứa khác đã mua chưa.
19. Khi đi xa, chồng trẻ gọi điện thoại về hỏi: “Nhà có chuyện gì không?”, còn chồng già hỏi: “Em có chuyện gì không?”.
20. Khi nhà hàng xóm nhảy nhót điên cuồng, chồng trẻ mở cửa ra nhìn, nói: “Vui nhỉ”, còn chồng già đóng cửa lại, lẩm bẩm: “Chúng nó làm gì mà ầm ĩ thế?”.
21. Chồng trẻ hay tiếc những đồng tiền đã tiêu, còn chồng già hay tiếc những đồng tiền không tiêu.
22. Chồng trẻ khi đi tắm hay sai: “Em lấy cho anh cái khăn”, còn chồng già luôn kiểm tra có khăn rồi mới chui vô phòng tắm



Làm sao để thanh niên quan tâm đến tình hình đất nước?


Huỳnh Ngọc Chênh
cau-hoi-thiet-ke-websiteLâu nay có nhiều người góp ý rằng tôi chỉ viết toàn bài đả kích, trách móc hoặc châm biếm, chế diễu thiếu xây dựng. Chia sẻ với những góp ý ấy, hôm nay tôi viết một bài mang tính xây dựng.
Vừa rồi cụ Tổng Trọng tỏ ra phiền trách cómột bộ phận thanh niên ít quan tâm đến tình hình đất nước trong bài phát biểu tại đại hội đoàn TNCSHCM. Cụ phiền trách như vậy nhưng cụ lại không nói cụ thể quan tâm đến tình hình đất nước là quan tâm đến những vấn đề gì. Cụ không nói cụ thể ra thì làm sao thanh niên mà nhất là thanh niên đoàn viên chỉ quen làm theo chỉ thị cụ thể từng việc từ cấp trên, biết mình phải quan tâm đến đất nước như thế nào để khỏi bị phiền trách.

Do sự thiếu sót đó của cụ Tổng, nhà văn Nguyễn Quang Lập đã nhanh nhẫu viết bài chỉ ra cụ thể hai vấn đề về tình hình đất nước đang nổi cộm mà thanh niên cần quan tâm là: Chủ quyền biển Đông và nạn tham nhũng. Rồi nhà văn trách cứ cụ Tổng rằng ai tỏ ra quan tâm đến hai vấn đề đó là bị gây khó dễ hoặc bị đàn áp ngay thì làm sao thanh niên dám quan tâm được. Trênblog Quê Choa của mình, nhà văn NQL đã đưa những hình ảnh cụ thể những thanh niên quan tâm đến chủ quyền biển đảo bị đàn áp dã man ra sao và cả những hình ảnh đe nẹt bất cứ ai quan tâm đến việc chống lại quốc nạn tham nhũng. Nhưng mà thôi, chúng ta không còn thời gian để mà ngồi trách móc nhau nữa. Hãy cùng nhau ngồi lại góp phần với đảng và nhà nước đưa ra giải pháp làm sao lôi cuốn thanh niên quan tâm đến tình hình đất nước.
Theo tôi thì tình hình đất nước hiện nay nổi cộm lên ba vấn đề bức thiết như sau:
– Quốc nạn tham nhũng
– Quốc nạn ngoại xâm
– Quốc nạn khủng hoảng đường lối phát triển
Quan tâm đến tình hình đất nước là trước hết phải quan tâm đến ba vấn đề bức thiết đó.
Nạn tham nhũng đã phát triển lên quy mô rộng lớn đang gây ra những thiệt hại to lớn cho đất nước, làm xã hội đảo điên. Tham nhũng đã trở thành quốc nạn, nếu không ngăn chận hiệu quả thì đưa đến nguy cơ tiêu vong đất nước.
Trung cộng càng ngày càng lấn tới, liên tục vừa uy hiếp vừa vút ve nhà nước và nhân dân ta để cưỡng đoạt biển Đông trong nay mai bằng biện pháp hòa bình. Mất chủ quyền biển Đông thì nguy cơ mất nước rất cận kề.
Con đường phát triển đất nước theo cơ chế thị trường định hướng XHCN qua thời gian đã đi vào bế tắc trên thực tiễn. Đất nước rơi vào khủng hoảng nghiêm trọng chưa từng có, không có lối thoát ra, nợ nần ngập đầu. Hiện nay nợ công lên gần 130 tỷ USD, nghĩa là mỗi công dân Việt Nam vừa chào đời, còn khóc oe oe, chưa biết gì hết, đã gánh trên vai món nợ 1.500 đô la. Không tìm ra con đường phát triển nào khác tốt hơn để thay cho con đường sai lầm vừa qua thì khủng hoảng kéo dài không lối thoát, đưa đến sụp đổ kinh tế kéo theo sự sụp đổ của đất nước.
Để thanh niên quan tâm đến tình hình đất nước thì phải hướng thanh niên quan tâm đến ba vấn đề bức thiết trên. Cụ Tổng đã nhắc nhở, gợi ý mở đường rồi thì đoàn TNCSHCM nên mạnh dạn đẩy mạnh các hoạt động thu hút sự quan tâm của thanh niên vào các vấn đề đó.
Hoạt động thu hút thanh niên hữu hiệu và đông đảo nhất là tổ chức các cuộc mit tinh, hội thảo về ba chủ đề trên. Tổ chức tại sân trường phổ thông, tại giảng đường đại học, tại các nhà văn hóa thanh niên, tại các nhà hát trung tâm, tại các quảng trường, tại các công viên…. Nếu đoàn TNCS không dám làm hoặc không biết cách làm thì hãy để cho thanh niên quần chúng tự làm. Tại các buổi hội thảo hoặc mit tinh, cần khuyến khích thanh niên lên phát biểu suy nghĩ của mình về các vấn đề bức thiết của đất nước. Hãy cho phép các diễn giả, các học giả, các chuyên gia tự do tổ chức các buổi nói chuyện, các buổi diễn thuyết về ba chủ đề trên tại bất cứ nơi đâu thuận tiện để lôi cuốn thanh niên đến nghe.
Khi thanh niên tham gia vào các hoạt động lành mạnh ấy thì công an không được lập hồ sơ đen, theo dõi, đàn áp, bắt bớ. Tương tự cũng không được làm như vậy đối với các diễn giả, học giả và các chuyên gia.
Bên cạnh đó, báo chí, truyền hình nên bớt đi những trang mục về ăn chơi, nhảy múa, cướp hiếp, khoe hàng, khoe giàu của các sao…để  mở các diễn đàn cho thanh niên và cho mọi giới tham gia bàn luận về các chủ đề bức thiết của đất nước…
Ủa, tại sao những việc cần thiết và đứng đắn như vậy mà bất cứ nhà nước chính nghĩa nào trên thế giới cũng khuyến khích làm và đã làm từ hàng mấy trăm năm qua thì bây giờ, tôi lại đưa ra thành giải pháp mới mẻ nhỉ?
Quả là tôi lẩm cẩm mất rồi. Xin lỗi đảng, nhà nước và mọi người.
Cố viết bài có tính xây dựng mà cũng đ. xây dựng được.





Có 100 triệu thôi á?


 Kỳ Duyên
3b_1355480037Cách đây không lâu, tháng 9/2012 HN vừa tổ chức kiểm điểm phê bình và tự phê bình theo tinh thần NQTƯ 4, được đánh giá làthẳng thắn, chân thành, xây dựng, nhất là ởba vấn đề cấp bách là công tác cán bộ, quản lý đất đai, trật tự xây dựng được kiểm điểm nghiêm túc.
Thì tháng 12 mới đây, tại cuộc họp của HĐNDTP, ông Trần Trọng Dực, Chủ nhiệm UB Kiểm tra Thành ủy HN, có một phát ngôn thẳng thắn, đầy ấn tượng về việc thi và chạy để trở thành công chức Thủ đô thanh lịch:
Bây giờ người ta nói dưới 100 triệu đồng không có chuyện đỗ đâu. Còn chạy vào đâu? Đó là chỗ trưởng phòng nội vụ các quận huyện. Nói đến đó là việc rất đau lòng của TP chúng ta, nhưng đây là thực trạng đang tồn tại.
…Có trường hợp thí sinh làm bài không sai một dấu chấm, dấu phẩy so với đáp án. Điểm tối đa 100%, không trừ được một phẩy nào. Thử hỏi việc thi công chức như vậy thì chất lượng ra làm sao?
Nhưng xã hội không sốc nữa. Vì từ lâu, đi đêm “mua quan bán tước” là chuyện âm ỉ thường ngày ở huyện. Có điều, giờ đây được công khai chính thức từ phát ngôn của vị quan chức Chủ nhiệm UBKTTUHN, thì nó trở thành vị đắng phẩm cách (mượn ý của vở kịch Vị đắng tình yêu). Chả lẽ, nên gọi mùa thi công chức HN là mùa chạy?
Xã hội không sốc nữa. Vì ngay tiếp sau đó, người ta lại đọc được câu chuyện hài hước: Để xin được chân tạp vụ nấu ăn tại Huyện ủy Vũ Quang (Hà Tĩnh), chị Phạm Thị T, trú tại huyện này, đã phải “chạy” 75 triệu đồng cho ông Nguyễn Thanh Sơn, cựu Bí thư Huyện ủy Vũ Quang (nay là Bí thư Đảng ủy Khối Doanh nghiệp HT). Không biết trong đợt phê và tự phê, ông Bí thư Đảng ủy Khối Doanh nghiệp HT này kiểm điểm “ra răng”?
Chạy một “chức” nấu ăn mà phải mất 75 triệu đồng, thì chuyện 100 triệu đồng ở Thủ đô nhỏ như… con thỏ.
Ông Nguyễn Đình Hương, nguyên Phó Ban Tổ chức TƯ khi được phỏng vấn câu chuyện 100 triệu đồng, đã phải hỏi lại: Có 100 triệu thôi á? Hỏi lại, tức là ông- cựu quan chức Ban TCTƯ không tin. con số 100 triệu thực tế phải lớn hơn rất nhiều.
Chả cứ ông, người dân HN cũng không tin, từ lâu rồi.
Dù vậy, để lôi ra ánh sáng không đơn giản. Ví như, cái chuyện HN chủ trương sẽ lắp camêra tại các phòng thi công chức nghe có vẻ hay, nhưng cái chuyện đi đêm giữa hai kẻ chạy và được chạy, thì có camêra nào soi được nhỉ?
Tội hối lộ, ăn hối lộ vốn là thuộc tính con người. Những cái kết dành cho tội này, nặng hay nhẹ còn tùy thuộc vào sự nghiêm minh hay nhu nhược của pháp luật mỗi quốc gia, từ đời xưa.
Bộ phim Tây Thi bí sử VTV3 đang chiếu, cái chết không tránh khỏi của cả dòng họ Bá Phỉ bởi cái tội ăn hối lộ và “bảo kê” cho kẻ hối lộ cho thấy chữ tham lớn bao giờ cũng gắn với chữ thâm…khủng.
Còn trong thế giới hiện đại, mới đây, ở Algiêri, B.A- 48 tuổi, Chủ tịch Ủy ban Đô thị và Xây dựng (DUC) tỉnh Ain Témouchent (Tây bắc Algeria) vừa bị cảnh sát bắt quả tang khi đang nhận hối lộ 100.000 dinar (khoảng hơn 1.270 USD).
Ông McKeeva Bush, 57 tuổi, làm Thủ tướng quốc đảo Caimans (một quần đảo tự trị thuộc VQ Anh, nằm ở vùng biển Caribe), cũng vừa bị cảnh sát bắt giữ do bị cáo buộc tham nhũng.
Trong khi ở nhiều nước tư bản, những nhân vật tham nhũng, ăn hối lộ bị truy tố trước pháp luật, sao nó công khai, minh bạch thế. Như ở Nhật, Bộ trưởng Ngoại giao Seiji Maehara, 48 tuổi đã phải từ chức với lý do, năm 2005 đã nhận 250.000 yen từ một phụ nữ Hàn Quốc 72 tuổi. Do luật pháp Nhật cấm chính trị gia nhận tiền của người nước ngoài. Dù bà này sống ở Nhật, nói tiếng Nhật và điều hành một nhà hàng tại Kyoto.
Còn ở ta, lôi ra ánh sáng cái sự “đi đêm” sao khó đến thế. Phải chăng, có vấn đề lỗ hổng, khiếm khuyết của những quy định pháp luật. Phải chăng, cái cơ chế xin- cho nó có sự biến tướng và tàn phá đáng sợ nhân cách người Việt?
Chả lẽ người Việt cứ mãi phải mang cái họ Sống chung: Sống chung với lũ, sống chung với cướp giật, sống chung với nỗi sợ, sống chung với giả dối, sống chung với tham nhũng….

Cướp Sài Gòn, dân Thủ đô'...

Cho dù đứng cạnh nhau, cụm từ rất khập khiễng này hoàn toàn không phải là 'cặp đôi hoàn hảo" trong cái vũ điệu quay cuồng của thời kim tiền. Nhưng hệ lụy của nó mang lại, khá giống nhau.

Nổi lên trong tuần này, liên tục báo chí đưa tin, như một hồi còi báo động gay gắt- nạn cướp giật tại Sài Gòn. Đỉnh điểm của thảm trạng này, là vụ cướp kinh hoàng dưới chân cầu Phú Mỹ (Q. 2). Nạn nhân là một cô gái đi xe SH bị mã tấu chém gần đứt lìa cánh tay, trước khi bị cướp giật.
Tiền trảm, hậu...cướp
Đây không phải là thủ đoạn mới mẻ. "Phong cách" tiền trảm, hậu...cướp (của), giờ đây đã mang tính "bản sắc" riêng của các băng cướp máu lạnh, chuyên sử dụng các loại vũ khí như mã tấu, dao phay, dao găm... Cô gái đã được cấp cứu kịp thời, nối liền cánh tay. Còn ký ức bị cướp, bị chém bi thảm, chắc chắn ám ảnh cuộc đời cô không biết bao giờ mới đứt rời.
Đọc các thông tin kinh hoàng về cách gây tội ác của các băng cướp giật, người ta chợt nhận ra, lứa tuổi cướp giật, cung cách cướp giật, đối tượng và tài sản cướp giật... giờ đang có xu hướng trẻ hóa, hiện đại hóa, và cũng "hiểu biết hóa" hơn rất nhiều.
Có những tên cướp tuổi đời quá trẻ, chỉ mới 16 và 14 tuổi. Như trường hợp hai tên cướp dùng dao cắt cổ người lái xe ôm, đoạn đường Lê Văn Khương (ấp 5, xã Đông Thạnh, Hóc Môn).
Cướp của người Việt chưa chán, giờ đây, chúng cướp cả khách "tây", một hiện tượng trước đây hiếm gặp. Như đôi khách du lịch người Hồng Kông, bị cướp sạch khi đang dạo phố tại Q. Bình Thạnh. Không một xu dính túi, mất hết giấy tờ tùy thân, họ phải ở nhờ nhà dân, bán bưu thiếp kiếm sống qua ngày.
Một người trong họ đã thốt lên kinh hoàng: Tôi đã đến nhiều nước, nhưng phải nói thẳng, nạn cướp giật ở TP.HCM ghê gớm quá! Sau phát ngôn đó, thì ấn tượng về VN nói chung, SG nói riêng trong mắt bạn bè quốc tế sẽ thế nào đây?
Không thứ "quảng bá" du lịch VN nào có thể... cay đắng, xấu hổ đến thế!
Cướp giật thì ở quốc gia nào cũng có thể xảy ra. Càng văn minh, hiện đại, phong cách cướp giật càng ...điệu nghệ và mang tính kỹ thuật- công nghệ điêu luyện. Có điều, hiện tượng cướp giật xảy ra với cường độ mạnh, tốc độ nhanh, dồn dập, liên tục khiến không chỉ người dân, mà chính quyền TP. HCM hết sức lo lắng. Dù trước đó, ngành chức năng đã tuyên bố "tuyên chiến".
Nói cho công bằng, đại nạn này cũng vẫn là "con đẻ hư đốn, bất trị" của xã hội.
Có thể bắt đầu từ hiện tượng khủng hoảng kinh tế.
Cơn khủng hoảng diễn ra diện rộng trên toàn cầu. Có điều, phản ứng hay hệ lụy của nó rất khác nhau, tùy thuộc vào đặc điểm hình thái, trình độ quản lý, thiết chế pháp luật xã hội khác nhau.
Trong Báo cáo về việc làm trên thế giới năm 2012, do Tổ chức Lao động quốc tế của Liên Hợp Quốc công bố tại Genève (Thụy Sĩ), ngày 30/4 cho biết, từ năm 2010 đến 2011, số vụ bất ổn gia tăng tại 57/106 nước thuộc diện phân tích. Khu vực dưới sa mạc Sahara ở châu Phi, Trung Đông và Bắc Phi bị ảnh hưởng nhiều nhất.
Trước đó, theo tờ TBKTSG ngày 8/12/2011, nghiên cứu của TS. David Stuckler (ĐH Cambridge- Anh quốc) năm 2008, năm bắt đầu xảy ra khủng hoảng kinh tế cho thấy, tình trạng tự tử tại các nước châu Âu gia tăng.
Cụ thể, năm 2009, tỷ lệ này lên ít nhất 5% so với năm 2007. Tại Anh, tăng thêm 10% (so với năm 2008). Còn ở hai quốc gia khủng hoảng nặng nhất là Hy Lạp, và Ireland, tỷ lệ này là 17% và 13%.
Ở ta mới đây, Bộ Kế hoạch và Đầu tư cho biết, đến tháng 9/ 2012, đã có gần 49.000 doanh nghiệp giải thể, phá sản, ngừng hoạt động... Đi kèm con số hàng nghìn doanh nghiệp giải thể, sẽ có hàng trăm nghìn con người bị thất nghiệp, không có việc làm.
Nhàn cư vi bất thiện, không phải người lao động nào thất nghiệp cũng hư hỏng. Nhưng rõ ràng, không có việc làm, không có thu nhập, tất yếu dễ xô đẩy "một bộ phận" người lao động vào con đường tha hóa, phạm pháp.
Nạn cướp giật gia tăng gây hoang mang cho người dân
Tệ nạn cướp giật trắng trợn, lộng hành, tệ nạn mãi dâm, trong đó, đặc biệt hiện tượng đồng tính nam tăng lên mạnh trong nhiều cơ sở kinh doanh dịch vụ massage liệu có phải là hệ lụy gián tiếp của khủng hoảng kinh tế không?
Các tệ nạn này, còn được sự "tiếp tay" của cái gốc- giáo dục gia đình và nhà trường- lâu nay vốn yếu kém trầm trọng.
Thủ phạm của các tệ nạn này, khi đối diện với những tệ nạn còn khủng khiếp hơn- tham nhũng ở xã hội, sự nhu nhược của luật pháp..., thì sự mất niềm tin, đạo lý, mất phương hướng sống chỉ còn là khoảng cách quá mong manh.
Đặt trong một bối cảnh, các băng cướp giật giờ đây cũng rất am hiểu luật pháp, khi biết rằng chế tài cho loại tội phạm cướp giật cao nhất chỉ 3- 5 năm trong tù rồi trở về. Thì sự coi nhờn phép nước luôn nhãn tiền, trong khi con đường hoàn lương... mơ về nơi xa lắm.
Nhất là mới đây, một quan chức ngành chức năng thừa nhận, nhà tù hiện quá tải.
Đây là điều rất đáng lo ngại. Một trong những thước đo để người ta thừa nhận xã hội an bình hay ngược lại, là nhìn vào số... nhà tù, số tội phạm hoặc tù nhân.
Xã hội Việt đang hội nhập. Tội phạm sẽ ngày càng đa dạng, được nâng cấp cả "trình độ, quy mô" về tính chất đê hèn, sự tàn bạo, cùng thủ đoạn và sự hỗ trợ của công nghệ, của kỹ thuật cao.
Đã có quá nhiều kiến nghị xung quanh tệ nạn này. Người quyết liệt như ông Bí thư kiêm Chủ tịch một tỉnh nọ thì cho rằng cần "đày ra đảo" để biệt chúng. Người đặt câu hỏi vì sao không thành lập lực lượng phản ứng nhanh 141 như công an HN? Người nêu cần thay đổi luật vì nghiêm trọng là hành vi, chứ đâu phải giá trị tài sản bị cướp...
Tất cả đều đúng. Nhưng nếu một khi con người không có việc làm, một khi giáo dục không được chấn hưng, một khi tham nhũng vẫn là "tấm gương xám xịt" cho cả xã hội phải nhức nhối soi vào, và một khi thần công lý vẫn bên tiền bên tội, bên nào ...nặng hơn, thì người dân Việt sẽ còn phải nơm nớp sống chung với tiền trảm, hậu...cướp.
"Tiền" chạy, hậu... chức
Cách đây không lâu, tháng 9/2012 HN vừa tổ chức kiểm điểm phê bình và tự phê bình theo tinh thần NQTƯ 4, được đánh giá là thẳng thắn, chân thành, xây dựng, nhất là ở ba vấn đề cấp bách là công tác cán bộ, quản lý đất đai, trật tự xây dựng được kiểm điểm nghiêm túc.
Thì tháng 12 mới đây, tại cuộc họp của HĐNDTP, ông Trần Trọng Dực, Chủ nhiệm UB Kiểm tra Thành ủy HN, có một phát ngôn thẳng thắn, đầy ấn tượng về việc thi và chạy để trở thành công chức Thủ đô thanh lịch:
Bây giờ người ta nói dưới 100 triệu đồng không có chuyện đỗ đâu. Còn chạy vào đâu? Đó là chỗ trưởng phòng nội vụ các quận huyện. Nói đến đó là việc rất đau lòng của TP chúng ta, nhưng đây là thực trạng đang tồn tại.
...Có trường hợp thí sinh làm bài không sai một dấu chấm, dấu phẩy so với đáp án. Điểm tối đa 100%, không trừ được một phẩy nào. Thử hỏi việc thi công chức như vậy thì chất lượng ra làm sao?
Ông Trần Trọng Dực, Chủ nhiệm Ủy ban kiểm tra thành ủy Hà Nội
Nhưng xã hội không sốc nữa. Vì từ lâu, đi đêm "mua quan bán tước" là chuyện âm ỉ thường ngày ở huyện. Có điều, giờ đây được công khai chính thức từ phát ngôn của vị quan chức Chủ nhiệm UBKTTUHN, thì nó trở thành vị đắng phẩm cách (mượn ý của vở kịch Vị đắng tình yêu). Chả lẽ, nên gọi mùa thi công chức HN là mùa chạy?
Xã hội không sốc nữa. Vì ngay tiếp sau đó, người ta lại đọc được câu chuyện hài hước: Để xin được chân tạp vụ nấu ăn tại Huyện ủy Vũ Quang (Hà Tĩnh), chị Phạm Thị T, trú tại huyện này, đã phải "chạy" 75 triệu đồng cho ông Nguyễn Thanh Sơn, cựu Bí thư Huyện ủy Vũ Quang (nay là Bí thư Đảng ủy Khối Doanh nghiệp HT). Không biết trong đợt phê và tự phê, ông Bí thư Đảng ủy Khối Doanh nghiệp HT này kiểm điểm "ra răng"?
Chạy một "chức" nấu ăn mà phải mất 75 triệu đồng, thì chuyện 100 triệu đồng ở Thủ đô nhỏ như... con thỏ.
Ông Nguyễn Đình Hương, nguyên Phó Ban Tổ chức TƯ khi được phỏng vấn câu chuyện 100 triệu đồng, đã phải hỏi lại: Có 100 triệu thôi á? Hỏi lại, tức là ông- cựu quan chức Ban TCTƯ không tin. con số 100 triệu thực tế phải lớn hơn rất nhiều.
Chả cứ ông, người dân HN cũng không tin, từ lâu rồi.
Dù vậy, để lôi ra ánh sáng không đơn giản. Ví như, cái chuyện HN chủ trương sẽ lắp camêra tại các phòng thi công chức nghe có vẻ hay, nhưng cái chuyện đi đêm giữa hai kẻ chạy và được chạy, thì có camêra nào soi được nhỉ?
Tội hối lộ, ăn hối lộ vốn là thuộc tính con người. Những cái kết dành cho tội này, nặng hay nhẹ còn tùy thuộc vào sự nghiêm minh hay nhu nhược của pháp luật mỗi quốc gia, từ đời xưa.
Bộ phim Tây Thi bí sử VTV3 đang chiếu, cái chết không tránh khỏi của cả dòng họ Bá Phỉ bởi cái tội ăn hối lộ và "bảo kê" cho kẻ hối lộ cho thấy chữ tham lớn bao giờ cũng gắn với chữ thâm... khủng.
Còn trong thế giới hiện đại, mới đây, ở Algiêri, B.A- 48 tuổi, Chủ tịch Ủy ban Đô thị và Xây dựng (DUC) tỉnh Ain Témouchent (Tây bắc Algeria) vừa bị cảnh sát bắt quả tang khi đang nhận hối lộ 100.000 dinar (khoảng hơn 1.270 USD).
Ông McKeeva Bush, 57 tuổi, làm Thủ tướng quốc đảo Caimans (một quần đảo tự trị thuộc VQ Anh, nằm ở vùng biển Caribe), cũng vừa bị cảnh sát bắt giữ do bị cáo buộc tham nhũng.
Trong khi ở nhiều nước tư bản, những nhân vật tham nhũng, ăn hối lộ bị truy tố trước pháp luật, sao nó công khai, minh bạch thế. Như ở Nhật, Bộ trưởng Ngoại giao Seiji Maehara, 48 tuổi đã phải từ chức với lý do, năm 2005 đã nhận 250.000 yen từ một phụ nữ Hàn Quốc 72 tuổi. Do luật pháp Nhật cấm chính trị gia nhận tiền của người nước ngoài. Dù bà này sống ở Nhật, nói tiếng Nhật và điều hành một nhà hàng tại Kyoto.
Ảnh minh họa
Còn ở ta, lôi ra ánh sáng cái sự "đi đêm" sao khó đến thế. Phải chăng, có vấn đề lỗ hổng, khiếm khuyết của những quy định pháp luật. Phải chăng, cái cơ chế xin- cho nó có sự biến tướng và tàn phá đáng sợ nhân cách người Việt?
Chả lẽ người Việt cứ mãi phải mang cái họ Sống chung: Sống chung với lũ, sống chung với cướp giật, sống chung với nỗi sợ, sống chung với giả dối, sống chung với tham nhũng....
"Tiền trảm, hậu... cướp" và "tiền chạy, hậu... chức" là hai hiện tượng khác hẳn nhau: Một bên, những kẻ dùng vũ khí giết người, một bên vũ khí là đồng tiền ma mị, êm ái.
Một bên, người bị hại có thể bị mất tài sản, nguy hiểm đến tính mạng. Một bên, kẻ "bị chạy" ung dung trên ghế quyền lực, chả ảnh hưởng đến thanh danh. Thậm chí còn rao giảng đạo đức.
Một bên, sự "giao dịch" cướp giật diễn ra cả trong đêm tối lẫn thanh thiên bạch nhật. Một bên, giao dịch đó, dù có diễn ra giữa thanh thiên bạch nhật, cũng vẫn là "đi đêm".
Nhưng tác hại thì giống nhau, cướp bằng vũ khí, hay cướp "bọc tay nhung" đều làm băng hoại không thương tiếc niềm tin con người vào đạo lý xã hội.
Thế giới đang đồn đoán, lo sợ ngày 21/12 sắp tới là Ngày Tận thế.
Nhưng liệu có một Ngày Tận thế cho những kẻ cướp giật SG, và những kẻ tham nhũng, ăn hối lộ (như chuyện thi công chức) đang nhởn nhơ hoành hành ở HN, và cả xã hội này không?
------------
Tham khảo:
>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>





“Sâu” trong sách lược “bất chiến tự nhiên thành”


Hữu Nguyên
Để trở thành “cường quốc đại dương” trước tiên Trung Quốc phải trở thành bá chủ Biển Đông.
 Muốn bá chủ Biển Đông, phải nhổ cái gai Việt Nam.
 Đánh Việt Nam để độc chiếm Biển Đông có lẽ không còn là chuyện phải bàn cãi nhiều nữa đối với các nhà lãnh đạo Trung Cộng.
 Vấn đề là đánh thế nào?
 Đánh bằng sức mạnh quân sự không khó, song sẽ gây ra những hậu quả khó lường có nguy cơ cực xấu tới sự ổn định của Trung Quốc.
 Đánh Việt Nam bằng sức mạnh quân sự là hạ sách.
 ”Bất chiến tự nhiên thành” mới là thượng sách.
 Vừa được tiếng là quốc gia có trách nhiệm với cộng đồng thế giới, yêu chuộng và gìn giữ hòa bình.
 Vừa vô hiệu hóa được cái gai Việt Nam, nuốt trọn Biển Đông mà không cần tới sức mạnh quân sự.
 ”Sâu” chiếm vai trò quan trọng, cực kỳ quan trọng trong sách lược này.
 Nuôi “Sâu”, vỗ béo “Sâu” rồi hà hơi tiếp sức cho “Sâu” leo cao, luồn sâu mới là thượng sách!
 *
* *
 Mục tiêu của các nhà lãnh đạo Trung Cộng ngày nay về tranh chấp trên Biển Đông đã quá rõ và càng được khẳng định mạnh mẽ ngay trước, trong và sau Đại hội Đảng CS Trung Quốc lần thứ 18.
 Tân Tổng bí thư Tập Cận Bình, đã chọn cho mình những lời phát biểu đầy ẩn ý ngay sau khi nắm giữ quyền lực tối cao khi ông đến tham dự một cuộc triển lãm tại Bảo tàng Quốc gia Trung Quốc có chủ đề “Con đường của sự phục hưng”. Ông Tập nói: “Ai cũng nói về giấc mơ Trung Hoa. Tôi tin rằng sự phục hưng của tinh thần dân tộc Trung Quốc là giấc mơ lớn nhất của đất nước trong thời buổi hiện tại”.
 Cơ sở hình thành nên “Giấc mơ Trung Hoa của Tập Cận Bình” thật ra cũng chẳng có gì khó hiểu. Chính Đảng Cộng sản đã tái sinh ra một Trung Quốc sau hàng loạt sự kiện “nhục nhã” đối với đất nước này trong thế kỷ XIX. Nhưng những sự trượt đà bi thảm trong lịch sử của chế độ như chủ trương Đại nhảy vọt, Cách mạng Văn hóa, hay vụ thảm sát Thiên An Môn lại bị che dấu. Trung Quốc ngày nay, sau nhiều thập kỷ phát triển kinh tế một cách “thần kỳ” đang đối mặt với nhiều khó khăn thách thức nội tại nghiêm trọng. Tinh thần dân tộc được các nhà lãnh đạo Trung Cộng xem như là liều “doping” tốt nhất cho chế độ để giữ vững sự tộc tôn chính trị và lợi ích của giới lãnh đạo. Mặc cho nhân dân tiếp tục bị che dấu và bị lừa dối bởi những thành quả kinh tế cũng như kỳ vọng về sự thỏa mãn lòng tự ái, tự tôn dân tộc một cách quá đáng.
 Sự tôn vinh tinh thần dân tộc do đó được nâng lên đến mức tối đa. Tư tưởng này được biểu hiện qua việc sao chụp lại một tấm hình lớn mô tả quang cảnh vào thời xa xưa, sứ thần từ các nước lân cận đến dâng cống nạp lên hoàng đế Trung Hoa được trưng bày tại triển lãm. Bà Valérie Niquet, chuyên gia về địa chính trị – sau khi đi xem triễn lãm đã đưa ra nhận xét: “Khái niệm phục hưng tinh thần dân tộc Trung Hoa phải được hiểu qua ý tưởng là Trung Quốc phải lấy lại vị thế mà họ đáng được có tại châu Á, rằng Trung Quốc là một cường quốc rộng lượng, sẽ dang tay bảo vệ các quốc gia còn lại trong châu Á và rằng thế giới, nhất là Hoa Kỳ phải chấp nhận ý tưởng này”.
 Quá trình chuyển giao quyền lực tối cao tại Trung Quốc đã được diễn ra liên tục và mang tính kế thừa sâu đậm. Báo cáo chính trị do Tổng bí thư mãn nhiệm Hồ Cẩm Đào đọc tại Đại hội 18 tiếp tục khẳng định tuyên bố chủ quyền tại các vùng biển tranh chấp khi nói: “Chúng ta nên tăng cường khả năng khai thác các nguồn tài nguyên biển, kiên quyết bảo vệ các quyền và lợi ích hàng hải của Trung Quốc, đồng thời xây dựng Trung Quốc trở thành một cường quốc biển”.
 Việc Trung Quốc khẳng định phấn đấu trở thành “cường quốc biển” đã được nói nhiều từ cuối những năm 1980, nay đã thành quốc sách hàng đầu của Trung Quốc, được xem như là “lợi ích cốt lõi” của quốc gia. Báo cáo chính trị Đại hội 18 do ông Hồ Cẩm Đào trình bày còn nhấn mạnh Trung Quốc cần xây dựng “một lực lượng quốc phòng mạnh mẽ và các lực lượng vũ trang hùng mạnh. Điều đó phù hợp với vị thế quốc tế của Trung Quốc”. Ông Hồ Cẩm Đào cũng kêu gọi Trung Quốc đặc biệt tăng cường các khả năng kỹ thuật công nghệ quân sự, đồng thời nhấn mạnh rằng nhiệm vụ quan trọng nhất của quân đội Trung Quốc là đủ khả năng “chiến thắng một cuộc chiến tranh cục bộ trong thời đại thông tin”. Điều này cho thấy, chủ trương “ngoại giao xung quanh” chỉ được nêu ở một vị trí thấp. Thông điệp về đối thoại hợp tác và đàm phán hoà bình tỏ ra bị mờ nhạt bởi bức thông điệp nói về sức mạnh.
 Cần biết là kể từ năm 2011, khi còn là Phó chủ tịch nước, ông Tập Cận Bình được giao chuyên trách cơ quan phối hợp chính sách về các vấn đề có liên quan đến Biển Đông. Và đường lối cứng rắn này chắc chắn sẽ không được từ bỏ khi ông Tập trở thành nhà lãnh đạo cao nhất của Trung Cộng. Bằng chứng là vào cuối tháng 11 vừa qua, chính quyền đảo Hải Nam ban hành các quy định cho phép lực lượng tuần duyên của họ được quyền khám xét và trục xuất các tàu thuyền qua lại trong vùng Biển Đông rộng lớn mà Trung Quốc đòi hỏi chủ quyền phi lý. Đầu tháng 12 này, cãi vã lại nổ ra giữa Bắc Kinh và Hà Nội, sau vụ việc các đoàn tàu đánh cá Trung Quốc thêm một lần nữa cắt cáp thăm dò dầu khí của tàu Bình Minh 02 thuộc Tập đoàn Dầu khí Việt Nam.
 Truyền thông Trung Quốc suốt mấy tháng qua cũng dồn dập đưa tin và hình ảnh về việc quân đội nước này tập trận bắn đạn thật dưới nhiều kịch bản giả định khác nhau: hải chiến, tấn công đổ bộ chiếm đảo… Mới đây (5-12-2012), quân đội Trung Quốc ngang nhiên tổ chức cuộc thi đấu bắn súng tại quần đảo Hoàng Sa của Việt Nam. Minh họa cho cuộc thi này, tờ Hoàn Cầu Thời báo đăng tải một số mô tả như: binh sĩ ngắm bắn, trườn qua lưới thép gai, vượt qua các hàng rào thép gai đang bốc cháy…
 Ngoài ra, Tân Hoa xã cũng đồng thời đưa tin 4 chiến hạm Trung Quốc diễn tập hỗ trợ ứng cứu tàu công vụ “dân sự” đang đối đầu với tàu chiến nước ngoài trên Biển Đông. Động thái trên diễn ra chẳng bao lâu sau khi chính quyền tỉnh Hải Nam đề xuất cho phép cảnh sát biển kiểm tra, bắt giữ, phá hủy tài sản nước ngoài ở vùng biển mà Trung Quốc tuyên bố chủ quyền bao chiếm 80% Biển Đông bởi “đường lưỡi bò” phi lý. Đề xuất này được xem như mở rộng vùng tuần tra ra gần khắp Biển Đông một cách phi pháp, vi phạm Công ước LHQ về luật Biển (UNCLOS) 1982. Vì thế, việc diễn tập của 4 chiến hạm trên cho thấy hải quân Trung Quốc tỏ ý sẵn sàng hỗ trợ các tàu công vụ “dân sự”, bao gồm cả tàu cảnh sát biển. Đây là một động thái rất đáng quan ngại và nguy hiểm của Trung Quốc khiến tình hình Biển Đông thêm phức tạp.
 Tuy nhiên, đôi khi sự hung hăng bộc lộ ra bên ngoài lại chỉ để che dấu những mưu đồ thâm độc và nguy hiểm hơn đang được âm thầm triển khai dưới bóng tối của những bức màn che kín hay sặc sở sắc màu cố tình làm lạc hướng dư luận.
 Trong suốt chiều dài hàng ngàn năm của lịch sử Việt Nam, kể từ khi trở thành một quốc gia độc lập, tự chủ các nhà lãnh đạo Việt Nam trong mọi thời kỳ hầu như chưa bao giờ mơ hồ về hiểm họa xâm lăng đến từ phương Bắc. Tùy hoàn cảnh, thời điểm, tương quan lực lượng cũng như thái độ của đối phương mà các nhà nước Việt Nam trong lịch sử đều có sự chuẩn bị tương ứng để đối phó với hiểm họa này. Cũng tùy vào các vấn đề nội bộ của quốc gia dân tộc mà người Việt Nam khi thì đối phó hữu hiệu, lúc thì thất bại tạm thời trước hiểm họa xâm lăng từ phương Bắc. Song tinh thần cảnh giác và quyết tâm bảo vệ sự toàn vẹn lãnh thổ, độc lập và tự chủ là không bao giờ thay đổi. Tất nhiên trong nồi canh đôi khi cũng có những con sâu. Đó là những kẻ bán nước cầu vinh cam tâm làm tay sai, khiếp sợ và đầu hàng giặc từ trong tư tưởng. Thời nào cũng có những loại sâu này. Tuy nhiên cũng tùy thời mà loại sâu này có nhiều hay ít, chiếm thế thượng phong hay chỉ là một phần cặn bã, không gây hại được gì cho vận mệnh của quốc gia dân tộc.
 Ngay từ những ngày xa xưa trong lịch sử, kẻ xâm lược cũng đã nhìn thấy điều này và đã ra sức lợi dụng, sử dụng những con sâu loại này để nhanh chóng thực hiện mưu đồ xâm lược nước ta một cách nhẹ nhàng, ít hao tổn nhất. Ngày nay, những bậc hậu sinh của kẻ xâm lược cũng mưu mô không kém và chắc rằng cũng không quên thủ đoạn lợi dụng bầy sâu nước Nam để thôn tính nước Nam như tổ tiên họ từng làm.
 Trong bối cảnh căng thẳng trên Biển Đông ngày càng gay gắt và ý đồ thôn tính Biển Đông, vươn ra trờ thành “cường quốc đại dương” của Trung Quốc được giới lãnh đạo chóp bu của nước này thừa nhận công khai câu hỏi mà rất nhiều người đang đặt ra là “liệu có khả năng xảy ra một cuộc chiến tranh giữa Việt Nam và Trung Quốc trên Biển Đông hay không?”.
 Tất nhiên, khả năng để xảy ra một cuộc chiến giữa hai quốc gia “láng giềng tốt, đồng chí tốt”… chỉ bùng nổ khi Trung Quốc tấn công và Việt Nam buộc phải tự vệ. Về mặt lý thuyết và trên phương diện chính trị – ngoại giao hiện nay lãnh đạo của cả hai nước đều đang cố gắng tránh các cuộc xung đột có khả năng dẫn tới chiến tranh và luôn đề cao nguyên tắc đàm phán, thương lượng hòa bình các vấn đề tranh chấp.
 Tuy nhiên, điểm khác nhau của các bên trong trò chơi đàm phán hòa bình này là một bên cố tình áp đặt luật chơi theo kiểu có lợi cho mình mà không tính tới thiệt hại cho đối tác. Đồng thời với việc kẻ mạnh luôn phô trương việc tăng cường sức mạnh quân sự ngày càng vượt trội và sẵn sàng chiến đấu. Đó là điểm khác biệt cốt lõi tất yếu sẽ dẫn tới bế tắc và xung đột trước hết trên bàn đàm phán. Không thể có sự đàm phán và thương lượng hòa bình khi một bên cứ lấn lượt, đòi hỏi hầu hết lợi ích cho mình còn bên kia thì liên tục nhẫn nhịn, chấp nhận lùi dần hết bước này tới bước khác cho tới khi có nguy cơ mất trắng.
 Nếu các nhà lãnh đạo của quốc gia thế yếu cứ chấp nhận chuyện lùi dần dẫn tới nguy cơ mất trắng thì chính nhân dân của quốc gia đó cũng sẽ không chấp nhận cách hành xử này của các nhà lãnh đạo. Một nhà nước liên tiếp chấp nhận thua thiệt và để mất lãnh thổ, không bảo vệ được đất đai, biển cả xương máu của cha ông, làm co hẹp nguồn sống của dân tộc thì đương nhiên nhà nước đó sẽ mất dần sự chính danh đối với nhân dân của họ và các nhà lãnh đạo có tội với lịch sử của dân tộc đó.
 Trở lại chuyện Trung Quốc cả khả năng tấn công Việt Nam để tiến hành một cuộc chiến tranh xâm lược trên Biển Đông hay không?
 Câu trả lời là rất có thể.
 Nhà nghiên cứu Nguyễn Hưng Quốc phân tích: “Trung Quốc đang muốn làm bá chủ trên mặt biển, ít nhất trong khu vực châu Á, để bảo vệ các tuyến đường hàng hải liên quan đến nền kinh tế đang phát triển của họ. Hơn nữa, họ cũng muốn phô trương thanh thế và quyền lực với thế giới. Để đạt được hai mục tiêu ấy, Trung Quốc có ba đối tượng chính: Nhật, Philippines và Việt Nam. Lâu nay, dư luận thế giới tập trung nhiều nhất vào các tranh chấp giữa Trung Quốc với hai nước Nhật và Philippines. Có lúc ngỡ như chiến tranh giữa họ sẽ bùng nổ.
 Nhưng thật ra, đó chỉ là những mặt trận giả. Rất ít có khả năng Trung Quốc tấn công Nhật hay Philippines. Có ba lý do chính: Một, các vùng tranh chấp giữa họ với nhau không có ý nghĩa chiến lược lớn. Đó là những hòn đảo nhỏ không có vai trò lớn trên bàn cờ địa-chính trị. Hai, cả hai đều là những đồng minh thân cận của Mỹ; riêng Nhật, tự bản thân nó, đã là một cường quốc, không dễ gì Trung Quốc chế ngự được. Và ba, vì hai lý do ấy, tấn công Nhật hay Philippines, với Trung Quốc, là một quyết định đầy rủi ro.
 Để đạt hai mục tiêu chiến lược nêu trên, Việt Nam là một đối tượng dễ dàng nhất đối với Trung Quốc. Vùng tranh chấp giữa Việt Nam và Trung Quốc có ý nghĩa chiến lược lớn: không những chỉ là các hòn đảo mà còn cả một vùng biển mênh mông đồng thời cũng là một con đường hàng hải mang tính chiến lược không những trong khu vực mà còn cả trên thế giới. Hơn nữa, Việt Nam lại là một nước yếu, và, quan trọng nhất, hầu như hoàn toàn bị cô lập. Việt Nam không có đồng minh thực sự. Sẽ không có nước nào nhảy ra giúp Việt Nam trong cuộc đối đầu quân sự với Trung Quốc cả. Chấp nhận đánh nhau với Nhật hay Philippines là chấp nhận đánh nhau với Mỹ. Đánh Việt Nam thì chỉ đánh một nước. Không những vậy, với sự trở cờ của Campuchia, đó là một nước bị Trung Quốc bao vây, từ đất liền cũng như từ biển cả”.
 Tuy nhiên, ông Quốc nhấn mạnh: “Từ những tính toán như vậy đến một quyết định tấn công thực sự không phải là điều dễ dàng. Có vô số khó khăn và bất trắc cho Trung Quốc. Một là, chính quyền Việt Nam có thể hèn nhưng dân chúng Việt Nam lại không hèn. Đánh Việt Nam, Trung Quốc phải chấp nhận một cuộc chiến tranh lâu dài, không biết bao giờ mới kết thúc. Hai là, đánh Việt Nam, Trung Quốc không phải trực tiếp đương đầu với Mỹ nhưng lại đương đầu với cả thế giới: Trung Quốc hiện ra như một hung thần, một sự đe dọa. Mà Trung Quốc thì lại chưa thể, và có lẽ, cũng chưa muốn xuất hiện với tư cách ấy. Họ chưa đủ mạnh để làm điều đó. Họ đang cần mua chuộc tình cảm của thế giới. Để cạnh tranh với Mỹ, họ ở trong thế lưỡng nan: một mặt, họ phải chứng tỏ sức mạnh; mặt khác, họ phải chứng tỏ có một bảng giá trị nhân văn và nhân đạo để được mọi người chấp nhận. Chứ không phải như một thế lực man rợ”.
 Hơn nữa, theo các nhà phân tích quốc tế, bản thân Trung Quốc cũng đang có rất nhiều vấn đề nội bộ của họ. Một cuộc chiến kéo dài và tốn kém, gây tai tiếng sẽ là môt cơ họi tốt, một môi trường thích hợp cho các vấn đề nội bộ âm ỉ lâu nay trở nên bùng phát dữ dội. Đó là điều mà các nhà lãnh đạo Trung Cộng không bao giờ muốn.
 Do vậy, mặc dù Trung Quốc không ít lần đe dọa về khả năng sẽ tiếp tục “dạy cho Việt Nam một bài học” bằng sức mạnh quân sự như tờ Thời báo Hoàn cầu vẫn luôn ra rã. Nếu Việt Nam không chấp nhận các “luật chơi” trên bàn đàm phán song phương với nước này và lựa chọn con đường đa phương hóa Biển Đông, bắt tay với Hoa Kỳ cũng như với nhiều quốc gia khác trong việc khai thác tài nguyên trên Biển Đông. Song, khả năng Trung Quốc thật sự tấn công Việt Nam, mở ra một cuộc chiến tranh xâm lược chỉ là 50-50 (năm ăn năm thua). Tỷ lệ này cho thấy các tính toán của Trung Quốc dẫn tới một điều là họ không hy vọng sẽ có kết quả mỹ mãn trong việc mở màn một cuộc chiến xâm lược Việt Nam để giải quyết các tranh chấp trên Biển Đông.
 Phương án tốt nhất vẫn là đàm phán song phương, hòa bình trên cửa miệng nhưng luôn ẩn chứa sự răn đe, trừng trị nếu đối tác không chấp nhận luật chơi được áp đặt bởi nước lớn có binh hùng tướng mạnh đang mai phục sẵn sàng. Phương thức này thuận lợi cho việc chìa ra “củ cà rốt” rồi nắm chặt lấy những con sâu bự nằm trong giới chóp bu quyền hành của quốc gia đối tác mà về lâu dài sẽ biến đối tác trở thành kẻ lệ thuộc, khiếp nhược và ngoan ngoãn. Sách lược này trong binh pháp người Trung Hoa gọi là “bất chiến tự nhiên thành”.
 Giới lãnh đạo Trung Quốc ngày nay sẽ không dại gì gây chiến với một quốc gia như Việt Nam một khi họ có thể nắm trong tay số phận của nhiều con sâu bự đã thòi ra ngoạm lấy “củ cà rốt Trung Hoa”; một khi họ có khả năng điều khiển được ý chí của nhà nước láng giềng như những con rối bằng phương thức tương tự trong các bộ phim khoa học viễn tưởng về các cuộc chiến trong vũ trụ là thả những con sâu vào trong bộ não của đối phương rồi sai khiến chú sâu đó thực hiện các hành vi theo ý muốn của chủ nhân lũ sâu này.
 Đáng buồn là lũ sâu này quên rằng một khi vật chủ mà chúng đang ra sức điều khiển theo lệnh của chủ nhân chết đi thì giá trị sử dụng của bầy sâu sẽ không còn nữa.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét