Truyện ngắn:
CÓ MỘT LOÀI HOA ĐI TÌM MÙA XUÂN
(Chuyện cũ viết lại) " Cao Mê Lai rừng xanh trùng điệp Ánh trăng vàng in bóng bước chân anh Súng trong tay, trái tim hòa nhịp đập Rừng ngủ yên rồi, anh vẫn thức cùng trăng" Đó là những năm cuối thập niên 70 kỷ XX. Đó là lời thơ được phổ nhạc của một người con trai Sài Gòn, đang làm nhiệm vụ quốc tế trên đất K. Đó là chốt tiền tiêu, cắm cột mốc ranh giới giữa đất K và Thái. Cao Mê Lai của Sisêphôn, của Battambăng, xứ sở Chùa Tháp. Không còn làm y tá cho bệnh xá sư đoàn nữa, Hương, Hà, Hoa, Bích được điều về làm công tác tuyên văn, thuộc phòng chính trị của sư đoàn. Những buồn vui không đếm được trong những giờ luyện thanh, tập múa, học thuộc kịch, chạy chương trình biểu diễn..., Hương quen dần với không khí phủ đầy tiếng nhạc, âm vang sân khấu... Hôm qua, một nhóm văn công quân khu 7, từ Việt Nam bay sang, đến sư đoàn biểu diễn văn nghệ, có cả đài truyền hình thành phố HCM quay phim phóng sự về một sư đoàn được tuyên dương anh hùng. Nhìn họ biểu diễn, Hương không vui cũng không buồn, chỉ thấy họ chuyên nghiệp quá, hát hay quá, còn nhóm văn nghệ sư đoàn của Hương cứ như là đội quân ô hợp vậy. Hôm nay, trên đường vào chốt Cao Mê Lai, phục vụ văn nghệ cho trung đoàn 4, Hương mệt mỏi quá chừng. Chuyến công tác này thật bất ngờ. Lẽ ra nhóm văn nghệ của quân khu đi vào chốt, nhưng sau đó, có lẽ vì sợ chết, họ từ chối, nhóm văn nghệ xung kích sư đoàn của Hương đi thay. Không trách họ được, bởi đây là chốt tiền tiêu mà! - Nhỏ Hương đi chậm như rùa! Còn 8 cây số nữa đó. Mi đi kiểu ni sẽ không kịp vào chốt đâu. Giọng Huế của Hà thúc giục nghe ngọt lịm, cứ như rót mật vào tai. Nắng đã lên cao. Nắng ở xứ này thật khủng khiếp. Phía trước có một nhóm bộ đội từ con đường phía trái xuất hiện. Họ dừng lại chờ bọn Hương. Giọng con trai Hà Nội gọi lớn: - Hương phải không? Hương ở 12D8 đúng không? Nhận ra mình không? Mình là Vân đây, học kế lớp bạn đấy, 12C. Hương lấy tay che nắng chói, nhìn chăm chăm vào người con trai đối diện. À, đây là anh chàng đã từng bị đứng phạt trước lớp giống mình, thế là quen nhau, dù không thân lắm. Anh bạn đen hơn trước, vẫn cao to, vẫn đẹp trai như ngày nào. - Hương mệt lắm nhỉ? Thôi, đưa ba lô mình vác hộ cho. Thế thì còn gì bằng. Hương trao vội cái của nợ nặng cả chục ký cho Vân. Tiếng Hoa léo xéo: - Nhỏ Hương sướng hén! Có "người yêu" mang ba lô giúp. Vân cười hiền lành, nói nhỏ với Hương: - Sao Hương lại đi bộ đội? Liều thế! Mình sang đất K được một năm rồi, tham gia chiến đấu từ chiến dịch ở sông T, bây giờ thì ở chốt Cao Mê Lai này. Đội văn nghệ sư đoàn vào chốt phải không. Mình xin các anh cho mình nghỉ xả hơi để đến nghe các bạn hát đấy. Trước khi đi bộ đội, mình có ra Hà Nội để từ biệt người yêu. Ảnh cô ấy đây. Hương thấy sao? Xinh không? Cô ấy giờ đang là sinh viên Đại học Ngoại Ngữ Hà Nội. Mình có lúc rối lắm! Bảo người ta chờ thì ích kỷ. Bảo đừng chờ thì không đúng với lòng. Nếu là Hương, Hương có chờ bạn trai mình không? - Thôi đi ông tướng! Nói tào lao không hà! Nhìn ông "phong trần" thấy ớn! Bộ quần áo ông mặc mấy tuần rồi phải không? Bụi đất đóng ở cổ áo dày cui, thấy mà ghê! Lên đến chốt, thay quần áo ra, tui giặt giúp cho. Trả công ông vác ba lô giúp tui. Vân cười thật to. Các bạn đi cùng cũng cười ngặt nghẽo. - Ối giời ơi, nước không đủ cho bọn mình uống, nói gì đến tắm giặt. Hương mà ở lâu, mình sẽ chỉ cho Hương biết thế nào là tắm khô. Hương thấy mắt cay xè. Mùa khô thiếu nước, Hương biết. Nhưng chưa bao giờ Hương tưởng tượng bộ đội mình lại khốn khổ như thế. Hoa là đứa nhạy cảm nhất. Nó khe khẽ hát trong nước mắt: Sao anh không kể/ Về cơn khát ngày nào/ Đêm nằm trên chốt, khát/ Mơ về con suối sâu/ Sao anh không kể.../ Em còn chưa qua đó/ Lại nói về gian lao...Đường đi vào chốt dường như ngắn lại. Vân còn nói với Hương nhiều điều lắm. Hương không nhớ hết. Đại khái là Hương nói nhớ Tối hôm ấy, dưới ánh trăng, Hương xao xuyến nghe đồng đội hát Cao Mê Lai rừng xanh trùng điệp... Hương khóc lặng khi hát Anh ở đầu sông em cuối sông. Trăng vàng lắm. Trăng như đang dõi theo bước chân của Vân trên đường xuất kích. Đêm ấy, Vân không nghe Hương hát, bởi có lệnh xuất kích bất ngờ. Vân cùng tiểu đội của mình băng rừng truy kích... - Bích nè, mày đi hỏi dùm tao ai sáng tác bài Cao Mê Lai đó vậy. Bích lè nhè giọng ngái ngủ: - Bài gì? Khuya lắm rồi! Ngủ đi. Mai còn phải băng rừng ra khỏi chốt nữa! - Ráng hỏi dùm tao đi. Mày có nhiều đồng hương lắm mà! - Ừ, mai tao hỏi. * * * - Đây! Vị này đây. Vừa là nhà thơ, vừa là nhạc sĩ. Xin giới thiệu với anh, nhỏ bạn em, biệt danh "Hương cứng đầu", một fan của anh đó. Bích cao giọng nói, tiếng trong vắt như nắng sớm mai vừa buông mình trên những ngọn cây phía xa. - Chúa ơi! Thầy Phúc! Thầy nhận ra em không? Em là "Hương quậy" ở lớp 12D8 nè! Thầy ơi! Em mừng quá! Sao thầy lại ở đây? Em tưởng thầy ở quân khu chứ!. Thầy Phúc nắm chặt tay cô học trò nghịch ngợm ngày nào. Hương nuốt nước mắt . Trước mặt Hương là người thầy đã từng làm Hương trăn trở đi tìm điều đích thực của một loại hoa: tầm xuân. Thầy nói nó là hoa hồng dại. Hương không tin, cứ tìm kiếm gốc gác chính xác của hoa. Chia tay với thầy, Hương cũng chưa kịp hỏi, hoa tầm xuân có phải là hoa hồng dại. Con đường cắt rừng ra khỏi chốt thật gian nan. Đạn pháo Thái Lan vẫn bắn qua biên giới ầm ào, xì xẹt. Về đến căn cứ của sư đoàn, Hương bệnh cả tuần liền. Trong cơn mơ xen lẫn những cơn sốt, Hương nghe giọng Huế nghẹn ngào của Hà: " Hương ơi, Vân chết rồi, thi thể của Vân đã về đến sư đoàn rồi. Tử sĩ, thương binh nhiều lắm mi ơi! Răng mi chưa tỉnh?"... Trong chập chờn, nửa tỉnh, nửa mê, Hương nghe tiếng Bích khóc; " Hương ơi, thầy Phúc hy sinh rồi! Thầy đi tìm nước cho đại đội, bị vướng mìn, nhìn không ra thầy nữa"... Tiếng ai đó khóc lớn lắm. Tiếng của nhỏ Hoa, nó là đứa mau nước mắt mà!... Trong hơi sương mờ nhạt, Vân đang cười với Hương. Vân nắm tay Hương chạy về phía đồi sim đang lác đác trổ sắc màu tím biếc. Phía xa xa, có một dáng người thanh thanh, người con gái Hà Nội. Vân nắm tay Hương chặt lắm, đau lắm, Hương không dám lên tiếng, sợ sương tan... Trong làn khói mỏng, thật mỏng, thầy Phúc đang ngồi lặng lẽ bên một cội hoa. Hương nhìn thật lâu mới biết nó là hoa hồng dại. Thầy đưa tay chỉ về phía xa, phía vầng sáng hắt lên từ bên kia biên giới Thái, thầy hỏi nhẹ:" Em biết đó là đâu không?". Hương buột miệng thốt: " *** Ở nghĩa trang Sisêphôn, Hương trồng trước mộ thầy Phúc và Vân cội hoa tầm xuân. Mãi sao hoa không nở. Giải ngũ, Hương trở về nước, nhặt lấy chiếc lá tầm xuân ép vào quyển nhật ký. Hương đem lá về nước để đi tìm hoa. Giờ đây, Hương đã là cô giáo. Hương không đi theo con đường ngày xưa mình mơ ước: nghiên cứu các loại cây trồng. Giờ đây, Hương đang nghêu ngao với học trò của mình: nụ tầm xuân nở ra xanh biếc... Tầm xuân. Mãi đi tìm mùa xuân. Tác giả: Trương Thị Mỹ Phượng
,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,
|
||||||||||||||
|
Những Giây Phút Không Thể Nào Quên... Chúng Tôi Những Người Lính , Những Cựu Chiến Binh Nhìn Lại Đoạn Đường Đả Qua...Góp nhặt ...Luận ...Gẫm ...
Thứ Ba, 29 tháng 1, 2013
Góp Nhặt....Một Thời Hoa Lửa......02
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét