Thứ Năm, 31 tháng 1, 2013

Nhật Ký LS Trần Duy Chiến -p1

Phần thứ nhất
Những ngày mới nhập ngũ ở Quân trường Mỹ Thị

“Có lúc tôi muốn vụt bay ra khỏi quân trường này, nhưng liền sau đó lại thôi. Tôi không thể làm như thế được. Mọi người thanh niên đều nghĩ rồi làm như tôi, thì lấy ai đứng ra cầm súng giữ nước? Tôi không phải là cách mạng, nhưng tôi suy nghĩ rất nhiều. Nếu mình không trực tiếp cầm súng đứng lên để bảo vệ Tổ quốc, thì mình cũng sẽ chết sau khi giặc ngoại xâm chiếm được Tổ quốc mình.
… Tôi sẽ không bao giờ từ giã cây súng khi đất nước vẫn chưa yên. Tôi sẽ dẹp bỏ mọi tình cảm riêng tư để hoàn thành nhiệm vụ mà chính tôi đã giao cho tôi.”
(Trần Duy Chiến, 24-10-1978)


7-10-1978

Chào tạm biệt mái tóc mình thường vuốt ve âu yếm! Mình trả lại tự do cho các bạn đó. Các bạn có thích không? Chắc là thích lắm nhỉ. Khỏi còn bận bịu gì đến mình nữa, khỏi bị mình dày vò đến nát. Mình chả cần các bạn. Mai đây, mình lại có bạn mới rồi. Mình đoán chắc là không hợp với mình tí nào đâu, nhưng mình phải làm bạn. Người ta bắt mình làm bạn mà!


Chiếc mũ cứng-người bạn mới này trông oai vệ ghê. Nó không yểu điệu, mềm mại đâu. Đừng có giỡn với mấy ông bạn đó. Đấy mấy chàng “bớm”, khéo vỡ đầu đấy. Ông bạn carê ba phân trông mới ngộ nghĩnh làm sao ấy. Mình tức cười quá. Trông ổng cụt ngủn, ngô ngố ra làm sao. Nhưng ông này trông vậy mà tốt ghê. Ông không đổ xoà xuống làm vướng mắt mình, ông không bắt mình phải chải chuốt làm gì. Ông hiền thiệt, sao cũng được. Lúc tắm vô làm biếng không lấy khăn lau không chải, ổng cũng chả nói chi. Có đâu lại khó tính như cái ông bạn trước, lâu lâu không chải tức thì ổng rối tung lên trông thấy là ghét. Lại còn cứ chực đổ xoà xuống che cả mắt nữa chứ!


Còn cái “ông bạn Quân phục” lại vui tính ghê! Ổng to lớn thùng thình giống như chàng hề. Ông này thôi khỏi phải nói sao cũng được. Trong chúng bạn trông có vẻ ông này là hiền nhất đấy. Có khoẻ thì đôi ba ngày tắm rửa cho ông một lần cũng tốt, mệt mỏi lười thì mười ngày nửa tháng làm qua loa một lần cũng chả sao. Tắm bằng xà phòng lại tốt hơn, lại khỏi phải ủi đi ủi lại cho thẳng gì cả. Nói chung thì mình thương sao, ông bạn này được nhờ vậy.


9-10-1978

Mình mới vào ngày đầu, ngày sau tiểu đội mình lại đến phiên phục vụ “Lê Anh Nuôi” mới vui chứ. Mình lại gặp con Tám, (í quên, đồng chí Tám) ở chợ chiều lúc trước. Bây giờ đồng chí đã trở thành bộ đội đàn chị mình rồi, trông đồng chí có vẻ khác hẳn ngày xưa nhiều quá mình nhìn không ra thế nhưng chẳng mấy chút là thông cảm ngay.


10-10-1978

Thời gian bây giờ đối với mình thật là quý giá vô cùng. Một phút rảnh rỗi nghĩ thật là hay, có đâu mà ngồi suy nghĩ tính toán để nhớ lại quá khứ. Sáng 5 giờ đã dậy tập thể dục, vệ sinh cá nhân, ăn bánh mì, dọn dẹp nội vụ xong thì đã 6 giờ 30. Nghỉ ngơi 20 phút đến 7 giờ kém 10 tập họp làm công tác, đến 11 giờ nghỉ. 11 giờ 30 đi ăn cơm đến 12 giờ, nghỉ trưa đến 1 giờ tập họp đi làm, 5 giờ về. Nào là thể thao, tắm giặt, họp tổ, họp A, họp B, họp C… đến 9 giờ nghỉ, 9 giờ 30 ngủ. Sáng hôm sau dậy lại tiếp tục chu kỳ như vậy…


Nếu bất phước có gia đình hay người yêu tới thăm hỏi “anh có nhớ đến em không?” hay “con có nhớ người yêu không?” thì đây cũng trả lời dứt khoát là không, vì đâu có thời gian nào rảnh rỗi để nhớ tới người yêu hay gia đình!


11-10-1978

Khiêm tốn, nhường nhịn được bạn thương bạn mến.
Nhẫn nại, cần cù vượt muôn khó khăn gian khổ.
Tự phụ là sâu thất bại, là cổ hủ xã hội sẽ đào thải.


12-10-1978

Cho tôi xin một lần chờ em dưới ánh trăng mờ sáng con đường cát dẫn vào nhà em. Xin một lần hẹn em để rồi em không đến, để rồi em trễ hẹn và chỉ còn một mình tôi dưới trăng mờ soi mỗi hồn tôi với nỗi cô đơn chồng chất trong lòng. Em yêu ơi, sao em không đến?


Cho tôi xin một lần dìu em đi dưới trăng, con đường cát nhộn đầy yêu thương, vạn vật đều chìm đắm trong giấc ngủ say sưa. Chỉ còn hai đứa lang thang dưới trăng tìm sức sống. Cuộc sống sẽ đẹp như mơ khi đôi môi quyện chặt. Tôi không còn cô đơn, bên mình tôi đã có em-em yêu!


Cho tôi xin một lần ngồi bên em, một lần ru em ngủ trong vòng tay ấm. Tóc em buông xuống, mùi hương của tóc toả ra làm tôi ngây ngất. Em sẽ ngủ và ngủ mãi trên tay tôi để tôi được nhìn em một cách say sưa. Tôi không còn cô đơn nữa. Em yêu ơi! Sao em dễ thương! Cho tôi xin một lần em hờn dỗi làm tôi phải dỗ dành. Em yêu ơi! Nín đi em, thôi đừng khóc nữa, anh sẽ đền em cái gì mà em yêu nhất.


Cho tôi xin một giấc mơ tuyệt đẹp, em sẽ đến bên tôi khi trời vào cuối thu, mưa bay trên đường phố. Em yêu ơi! Em có lạnh lắm không?

Cho tôi xin một lần dìu em vào chốn hư vô, đắm chìm đe mê tuyệt đỉnh. Em yêu ơi! Anh sẽ mãi mãi bên em!



13-10-1978

Từ hôm mình nhập ngũ đến giờ chưa học tập gì cả. Ăn rồi cứ ra làm lao động miết, chẳng rảnh giờ nào. Muốn biên thư hay giặt đồ thì đừng ngủ trưa thôi. Kể ra cũng vui, tối tối sinh hoạt mới nhộn chứ. Mình hát không được, chứ hát được thì mình cũng sẽ hát như anh em. Mình thổi sáo như con khỉ. Thế mà anh em cứ yêu cầu mình thổi miết. Mình nhất định không thổi. Quê quá! Ai mà thổi cho được. Mình phải tập, tập thổi cho thật hay, sau này mình mới dám thổi trước anh em.

Một điều cốt yếu là mình quyết tập làm sao cho thân mình được dẻo dai để sau này mình ứng dụng vào chiến đấu cho vững.


15-10-1978

Chủ nhật thật là buồn. Mình ngồi nhìn thiên hạ đang vui cười… lòng mình lại rộn lên nhiều nỗi nhớ! Mình nhớ lại tất cả những gì đã qua, không bao giờ mình có trở lại dù chỉ một chút trong khoảng thời gian ngắn ngủi.
Mình đã để nó trôi qua một cách lãng phí, bây giờ mình thấy hối tiếc. Mình lại viết thư, viết cho mấy đứa bạn cho qua thời gian buồn tẻ. Mình viết cho cậu Thanh.


15-10-1978

Cậu Thanh thân!

Thế là hết rồi cậu nhé! Đâu còn những ngày rong chơi tán ngẫu vẩn vơ. Nó đã trôi qua một cách quá nhanh làm tớ tiếc rẻ mãi. Giờ đây tớ đã bước sang một khúc ngoặt của một con đường mới. Tớ đã bỏ đi tất cả. Thôi cho luôn cậu đó. Tớ chẳng cần nó làm gì nữa. Tất cả mọi thứ đó đối với tớ giờ đây hình như vô nghĩa.

Thanh thân! Dạo này vẫn khoẻ chứ, có gì thay đổi nhiều không? Đợt nghĩa vụ quân sự này cậu có được vinh dự đứng vào hàng ngũ Quân đội Nhân dân Việt Nam không? Nếu có nhớ thư cho tớ biết với nhé!

Còn phần tớ, hẳn nhiên thì thay đổi nhiều. Từ cặp đồ “xivin” của lứa tuổi thanh niên, đổi lại bộ quân phục màu xanh thùng thình, cộng thêm với chiếc đầu húi cua trông ra phết. Nếu có dịp nào đó cậu gặp tớ, chắc hẳn cậu nhìn tớ không ra. Nếu nhận ra, cậu cũng được một mẻ cười đến vỡ bụng.

Thôi tớ dừng bút vì thời gian có hạn. Hẹn gặp lại cậu thư sau. Tớ chúc cậu vui khỏe. Trần Duy Chiến.
Địa chỉ HT.5A.430D

Vui quá! Vui quá! Trực ban gọi tên mình. Mình không biết có nhầm tên ai không. Thôi kệ! Mình cứ ra thử.
“Bà nội”! Mình nghẹn ngào gọi. Bà nội mình đến thăm. Bà nội mình khóc. Mình thấy thương bà mình. Mình hỏi vớ vẩn về chuyện gia đình. Mình được biết gia đình vẫn khoẻ, không có gì thay đổi. Mình rất mừng. Ở ngoài ấy được một lúc mình vô liền, í quên, mình phải đi mượng cái rựa đẽo đôi guốc cái đã, kẻo lại quên. Mai thứ hai thì không đẽo được rồi. Đẽo guốc xong, mình vô viết tiếp lá thư cho anh Công.


15-10-1978

Anh Công thân!

Hôm nay, người tổ viên của tổ I (cũ) viết thư thăm anh đấy.

Lời đầu tiên gởi đến anh, cậu em luôn chúc anh những gì tươi đẹp nhất.

Anh Công thân! Dạo này vẫn khoẻ chứ? Có gì thay đổi không hay vẫn còn như ngày nào-mỗi chiều lại đúc bánh tráng?

Cậu em buồn giỡn tí cho vui, đừng giận nghen anh. Nhưng nếu anh có giận thì cũng để bụng thôi, vì cậu em chẳng có bao giờ gặp lại anh để anh được nhìn và mắng cậu em đâu. Vì hiện nay cậu em của tổ trưởng ngày xưa đã trở thành một quân nhân trong Quân đội Nhân dân Việt Nam rồi. Nếu có một sự may mắn nào anh được gặp lại em ngày xưa, chắc anh nhìn không ra đâu, vì cậu em nay đã đổi khác quá nhiều, xúng xính trong bộ quân phục màu xanh rộng thùng thình, cộng với chiếc đầu húi cua (3 phân) trông ngộ nghĩnh và ra phết hết sức đó cậu em à!


Hơn thế nữa là cậu em hôm nay nhanh nhẹn lắm. Đang ngủ, nghe tiếng còi tức thì tung mền chạy ra sắp hàng ngay, không phải lề mề chậm chạp như ngày nào đâu. Sắp đến giờ tập họp đại đội, xin tạm dừng bút. Chúc anh khoẻ nhiều!

Cậu em gởi lời thăm bà chị và mấy bạn trong đội.

Cậu em Duy Chiến
Địa chỉ: HT.430b-5A



17-10-1978

Tôi đang viết thư cho mẹ với tất cả những sự suy nghĩ, sự thương mến, lòng thương yêu với niềm nhớ thương vô tận!

Mẹ ơi! Mẹ có hiểu cho con không. Con đang ngồi đây, đang nhớ lại những ngày còn sống gần bên mẹ. Nhớ bóng dáng mẹ hiền, mẹ gầy và thấp còng với màu sa sạm nắng vì đã chịu bao phong sương vất vả cho đàn con được khôn lớn. Mẹ đã chắp cánh cho con!


Mẹ ơi! Đừng buồn nghe mẹ! Đừng khóc nghe mẹ! Con ra đi vì tiếng gọi của non sông đất nước, con ra đi giữ từng tấc đất của Tổ quốc, quyết không để cho ngoại bang đụng đến. Con ra đi làm tròn bổn phận của một người thanh niên, con phải xa mẹ.

Đâu phải vì quá đam mệ những thú vui của riêng, mà con ra đi xa mẹ.

Mẹ ơi! Mẹ là dòng suối hiền ngọt ngào của đời con. Mẹ là tất cả!

Cứ mỗi lần con hát bài “Lòng mẹ” là con lại thấy gương mặt dịu hiền của mẹ hiện ra đang cười nói với con. Và bây giờ con cảm thấy mình bơ vơ, trống trải, hình như đang thiếu một cái gì đó.

Mẹ ơi! Một ngày nào đó, khi học xong khoá huấn luyện, con sẽ phải đi xa mẹ hơn. Trên mọi nẻo đường đất nước, biết khi nào con lại trở về với mẹ, mẹ ơi! 

Rồi một mai đây lúc con đau con ốm, sẽ chẳng có mẹ bên con để cho con những gì mà con cần đến.

Mẹ ơi! Con vẫy chào tạm biệt mẹ. Con ra đi. Mẹ đừng buồn và đừng khóc nghe!


22-10-1978

Mới đó mà hôm nay đã Chúa nhật lại rồi. Mình chả trông mà nó cứ đến. Thật tình mình chả thích nó đến tí nào. Nó đến, mình lại buồn. Nó lại ra đi, thế thôi!

Mình ngồi đây nhẩm lại từng ngày, từng ngày…

Chốc lát, cái quá khứ đau đớn đầy tủi hận lại ào đến với mình. Mình hận, hận tất cả những gì mình có thể hận được. Mình nghĩ đến những điều vu vơ, mình ước mình là người có một quyền thế. Lúc đó mình sẽ bắt người mà mình hận đến đây!

Ngồi một mình buồn quá, mình ta tà ra ngoài phòng khách thử có ai quen không. Mình hy vọng trong đám người đó sẽ có người mình quen mặc dù họ chẳng có mục đích để đến thăm mình.

Mình lại gặp mẹ và em đến thăm. Vui ghê!

Báo động! Báo động! Mình bỏ mặc mẹ và em ngồi đó. Mình chạy về tập họp.


24-10-1978

Hôm nay anh em đi tập cả, chỉ còn một mình tôi ở nhà. Ngủ miết từ tối đến 8 giờ sáng mới dậy, nhưng cái đầu vẫn còn nặng trĩu.

Thật ra, nếu mình cố gắng thì cũng đi tập được. Nhưng thôi, mình ở nhà tiếp tục đọc cuốn tiểu thuyết “Thép đã tôi thế đấy” cho hết.

Vào quân đội kỷ luật thiệt. Lần trước tôi có đi một dạo rồi, cũng đã biết thế nào là quân đội. Nhưng lần này kỷ luật càng cứng hơn. Đơn vị chẳng cho ai đi đâu một tí, cả ngày chủ nhật nữa chốc chốc lại báo động.

Hôm chủ nhật vừa rồi mẹ tôi có ra thăm, nhưng chỉ đừng với mẹ được một lúc thì lại có kẻng báo động. Bực ghê! Gặp tôi, mẹ không khóc như những người đàn bà khác. Mẹ chỉ buồn nhìn tôi. Tôi rất hiểu tính mẹ tôi. Tôi vẫn thích mẹ tôi thế. Tôi chẳng biết nói gì khi gặp mẹ. Tôi nhìn mẹ một cách chăm chú và say sưa. Gương mặt mẹ thoáng nét lo âu, tôi động viên để mẹ khỏi lo.


Chiều đến, nghe trực ban gọi tên, tôi ra. Gặp Kha và Thôi đến thăm. Mừng quá! Tôi thương mấy đứa bạn đã băng bộ đến đây thăm mình. Thương nhất là Thôi người bạn gái mới 19 tuổi đầu. Thôi đã đem cho tôi và Chính một tình càm hết sức đậm đà, đó là tình bạn thắm thiết. Tôi không ngờ là như vậy!


Bây giờ tôi ngồi đây, đang suy nghĩ về tôi thật nhiều… Cuộc đời tôi sẽ ra sao? Thật là khó giải đáp được!
Có lắm lúc tôi muố vụt bay ra khỏi quân trường này, nhưng liền sau đó lại thôi. Tôi không thể làm như thế được. Mọi người thanh niên đều nghĩ rồi làm như tôi, thì lấy ai đứng ra cầm súng giữ nước? Tôi không phải là cách mạng, nhưng tôi suy nghĩ rất nhiều. Nếu mình không trực tiếp cầm súng đứng lên để bảo vệ Tổ quốc, thì mình cũng sẽ chết sau khi giặc ngoại xâm chiếm được Tổ quốc mình.


Thế là tôi lại vững tâm hơn. Tôi sẽ không bao giờ từ giã cây súng khi đất nước vẫn chưa yên. Tôi sẽ dẹp bỏ mọi tình cảm riêng tư để hoàn thành nhiệm vụ mà chính tôi đã giao cho tôi.

Tình cảm đồng đội, bạn bè là một cái gì quý giá ghê. Bây giờ tôi mới hiểu, tôi bắt đầu thấy thương cậu Huynh. Mặc dù cậu có cái tính khó mến kia. Sáng nay, trước khi đi tập, cậu qua hỏi han tôi, đưa dầu cho tôi xức, bắt gió cho tôi. Trong khi tôi không mở miệng nhờ cậu ta một tí nào, thế mà cậu vẫn cứ làm. Chắc cậu mong muốn tôi mau hết bịnh lắm. Tôi biết đồng đội vẫn là thế. Nhưng riêng tôi thật sự chưa làm được như vậy. Có chăng chỉ là những người bạn mà tôi cho là thân nhất.


Thật là bực ghê, hôm trước đến nay tôi chưa nhận được một cánh thư nào, mặc dù tôi đã viết rất nhiều thư cho cả những người tôi đã quen, mới quen hay quen lâu. Mấy đứa bạn ở cùng tiểu đội đã nhận được thư nhiều rồi, riêng tôi không nhận được một lá nào cả để đọc cho vui. Hay là mấy đứa bạn thấy mình đi bộ đội rồi lơ luôn không thèm làm bạn với mình nữa chớ gì? Tôi không nghĩ xấu cho mấy đứa bạn thế!

Đúng hơn là trong này tôi thèm đọc thư hết sức. Có thư đến là vui, khỏi cần biết người gởi đó là ai, trong thư nói gì.

25-10-1978

Khoá huấn luyện tôi học này thật gấp. Chưa kịp học hết môn này thì đã đến môn học khác liền. Môn ngắm súng đáng lẽ phải học đến 3 ngày mới gọi là hiểu hết chi tiết, đằng này chỉ học có hai giờ và các môn khác cũng thế, chỉ đến một ngày là tối đa đối với các môn căn bản.

Hôm nay, đại đội tôi bước qua học môn “cách sử dụng và sự sát hại của lựu đạn”. Sau 45 phút nghe giảng viên chỉ dẫn thì chúng tôi được quan sát giảng viên ném lựu đạn thật.

Đây là lần đầu tiên tôi được quan sát trái lựu đạn nổ. Tôi đứng cách xa đích ném chừng 100 mét, hồi hộp chờ đợi, cố mở mắt nhìn thật kĩ thử xem. Dứt tiếng nổ của Đại đội trưởng, giảng viên ném liền trái lựu đạn về phía trước, nơi đó có mấy tấm bia để sẵn, một vầng lửa đỏ loé lên, tấm bia vụt bay đi. Lúc đó tôi mới hoàn hồn, đã lấy lại bình tĩnh nhưng vẫn sợ.

Hôm nay có một điều làm cho tôi buồn là phải xa mấy cậu bạn. Cậu Chính, cậu Hồng mấy lúc nay ở trung đội của tôi, giờ phải chuyển qua trung đội khác. Trong tiểu đội tôi thân cậu Hồng nhất, cậu nhỏ hơn tôi đến ba tuổi, xác lớn hơn tôi. Cậu rất hợp với tôi, thân nhau từ ngày nhập ngũ đến giờ, hôm nay phải xa. Cậu buồn cũng chẳng kém tôi tí nào.


27-10-1978

Típ típ típ… típ típ típ… Tiếng còi thổi lung tung, báo động! Tôi tung mền, vụt ngồi dậy, nhìn đồng hồ mới 4 giờ 30 phút.

Cuốn vội chiếc mùng mền nhét vào ba lô với mấy thứ còn vung vãi lung tung xong, tôi khoác ba lô lên vai, vớ cây RPD và chiếc mũ, vụt chạy theo anh em. Mới được mấy bước đã mệt nhừ. Sau lưng chiếc ba lô cứ lắc qua lại khó giữ quá, lại thêm cây RPD trên vai nữa. Khẩu súng cứ nhảy lên, xuống theo nhịp chân, đánh vào vai đau điếng. Nhưng tôi vẫn cố bám sát anh em. Đây là lần tập báo động đầu. Mệt nhưng lại vui vui làm sao.

Mấy hôm nay tôi cứ đau miết, không biết cái căn “bịnh” ác nghiệt này đến bao giờ mới chịu rời khỏi tôi? Xoay đi xoay lại mới đây, hôm nay đã thứ sáu, mai thứ bảy, mốt thế là chủ nhật lại đến.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét